Quả táo không lớn lắm, Hướng Thu Vân ăn không được mấy miếng đã hết rồi, cô muốn đứng dậy đi vứt lõi táo.
“Làm sao mà một chút ý thức cũng không có vậy? Thu Vân bị thương thành bộ dạng như thế này còn chưa đủ à, con giúp con bé vứt lõi táo đi” Triệu Phương Loan trách móc nói.
Vốn dĩ Hạ Vũ Hảo đang ngồi ở một bên ăn táo, nghe thấy vậy liền đứng dậy, anh nhếch mắt thờ ở đảo qua người đang nằm trên giường bệnh một cái, chầm chậm đi về phía cô.
Trên gương mặt của Hương Thu Vận đột nhiên không chút huyết sắc, cô vội vàng vứt lõi táo vào trong thùng rác: “Không cần làm phiền tổng giám đốc Hạ”
Nhìn thấy cô sợ mình như vậy, trong mắt của Hạ Vũ Hảo lóe lên một tia đen tối, nhưng cũng không nói gì, anh cầm lấy quả táo ngồi xuống ghế một lần nữa.
Triệu Phương Loan có chút ngạc nhiên, cảm thản nói: “Bác nhở tính cách của Thu Vân trước đây lại là không sợ trời không sợ đất.”
“Hồi đó là cháu còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, quả ngang ngược” Đột ngột đứng dậy khiến chân phải của Hương Thu Vân đau buốt, không nhịn được mà rùng mình, cô lau mồ hôi lạnh trên trán, run như cầy sấy ngồi lại giường bệnh.
Cô vẫn luôn cho rằng có anh trai và người trong nhà cưng chiều, không có ai dám làm gì cô, nhưng sự khắc nghiệt của Hạ Vũ Hảo và cuộc sống trong ngục tù đã giáng cho cô một đòn.
Sau khi Hạ Vũ Hảo ăn tảo xong, điện thoại vang lên, anh nói một tiếng với Triệu Phương Loan rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Triệu Phương Loan đưa bát canh gà cho Hướng Thu Vân, ánh mắt rơi vào mảng băng cuốn ở trên chân phải của cô, thở ra một hơi: “Thu Vân, hai năm trước bác không giúp cháu, cháu hận bác không?”
“Giúp cháu là tình cảm, không giúp cháu là bổn phận, hơn nữa tổng giám đốc Hạ là con trai ruột của bác, anh ấy có mâu thuẫn với cháu, bác đứng về phía anh ấy không có gì sai cả. Lại nói bác đã đối xử rất tốt với cháu rồi” Vẻ mặt của Hương Thu Vân bình thản, nhưng tay lại nắm chặt lấy ga trải giường ở dưới người.
Nào có khả năng không hận?
Nhưng bố mẹ đều đã đoạn tuyệt quan hệ với cô rồi, cô lại có thể hy vọng một người ngoài thay cô làm gì đó sao? Huống hồ người ngoài này còn là mẹ ruột của Hạ Vũ Hào.
Lúc ánh mắt của Triệu Phương Loan chuyển từ chỗ băng bó tới ga trải giường bị Hướng Thu Vân nắm chặt lấy, khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Bà ấy có rất nhiều lời muốn nói, muốn giải thích một chút nỗi khó xử của bà ấy với hậu bối yêu thích này, nhưng lại vừa tới miệng, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Vết thương cũ lưu lại hai năm trước, còn có thể chữa lành không?”
"... không thể” nói “có thể” ngoại trừ khiến bác gái khó xử khi ở giữa cô và Hạ Vũ Hào, cũng không có bất cứ tác dụng nào.
Triệu Phương Loan liếc mắt đã nhìn ra được một thoáng chần chừ kia của Hướng Thu Vân, bà ấy chơi đùa phụ kiện ở trên vỏ ngoài điện thoại, vẻ mặt biển đổi, một lúc lâu sau mới nói: “Thu Vân trưởng thành rồi.”
“Chung quy con người ta rồi cũng phải trưởng thành” Hướng Thu Vân khẽ nhếch môi, muốn cười, nhưng đáy lòng lại là một khoảng đau khổ.
Đêm sinh nhật hai năm trước đó của cô, Hạ Vũ Hào đích thân ném cô từ trên thiên đàng xuống địa ngục, cô ở ranh giới giữa sự sống và cái chết đã khó khăn lựa chọn hai năm, nào có thể không trưởng
thành?
“Canh gà tranh thủ uống lúc nóng, nguội rồi thì uống không ngon nữa.” Triệu Phương Loan đẩy canh gà về phía Hướng Thu Vân: “Vết thương ở chân có thể chữa thì cứ chữa, những thứ khác cháu không cần lo lắng, bác đi nói với Vũ Hào”
Râm!
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, mẹ Giang tức giận đùng đùng xông vào trong: "Tôi không đồng ý! Hướng Thu Vân hại Hân Yên thành bộ dạng như thế này, cho dù chân của cô ta có thể chữa, tôi cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ bác sĩ nào chữa trị cho cô ta!”
Nhà họ Giang có sức mạnh để nói câu này.
Giang Minh Thắng ở phía sau mẹ Giang cùng đi vào, trên gương mặt điển trai là một mảng không vui, chỉ là lúc nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hướng Thu Vân và chân cuốn băng kín mít, phần đau lòng không vui này lại âm thầm nổi lên.
“Từ lúc nào mà chị Lâm có thói quen nghe trộm vậy?” Triệu Phương Loan cầm khăn tay, lau nhẹ khóe miệng của Hương Thu Vân: “Thói quen này không tốt đâu.”
Nghe thấy vậy, sự tức giận ở trong đầu của mẹ Giang đã tăng thêm vài phần ái ngại, sắc mặt lúc đó lúc xanh lúc trắng, giống như bảng màu vậy.
“Bác gái nói chuyện cười rồi, cháu và mẹ tới đây tìm Hướng Thu Vân, tình cờ nghe thấy lời nói này của bác, hoàn toàn không có ý định nghe lén” Giang Minh Thắng tiến lên trước một bước và nói.
Triệu Phương Loan thu khăn tay lại, mỉm cười: “Vậy thì tốt, trong nhà này ấy, có một người phẩm hạnh không tốt còn có thể nói là ngoài ý muốn, nếu như phẩm hạnh đều không tốt, vậy thì gia giáo có vấn đề rồi”
“Chị Triệu lời này là đang nói phẩm hạnh của Hân Yên không tốt?” Con gái bổi bối nàng trong lòng bàn tay bị người ta phê bình đích danh như vậy, mẹ Giang không nuốt nổi cục tức này.
Lông mày Giang Minh Thắng nhíu lại, vẻ mặt cũng không quá dễ coi.
“Vừa rồi tôi có nói tới Hàn Yên sao?” Vẻ mặt Triệu Phương Loan ngạc nhiên: “Chị Lâm à, chị đừng suy bụng ta ra bụng người, chỉ là tôi tùy ý cảm thán một câu, không có ý tứ gì khác.”
Mẹ Giang nghiến răng nuốt cục tức vào trong bụng: “Là tôi nghĩ nhiều rồi” “À, về sau ít xem phim cung đấu gì đó lại, dễ nghĩ nhiều đấy.” Triệu Phương Loan nói. Mẹ Giang bị nghẹn tới mức mặt một hồi đỏ một hồi xanh, nửa ngày cũng không nói được lời nào.
“Chuyện này cũng không thể trách mẹ cháu nghĩ nhiều được, thật ra là câu nói “tùy ý cảm thán” này của bác gái có tính định hướng quá mạnh” Giang Minh Thắng hơi cong khóe môi, nhưng đáy mắt màu hổ phách lại không có một chút ý cười.
Sau khi Triệu Phương Loan vén tóc ở thái dương lên tai: “Thật may mắn có Minh Thắng nhắc nhở, bác nghĩ đơn giản, không có nghĩa người khác người khác nghĩ đơn giản, sau này lời nói cũng phải chú ý thêm chút”.
Nói xong, bà ấy quay đầu nhìn Hướng Thu Vân rồi nói: “Thu Vân à, lúc cháu nói cũng nghĩ nhiều chút, nghĩ không thông thì nói ít lại vài câu, đừng để lời nói vô ý của mình trở thành điểm sơ hở để người khác nắm thóp, đã nhớ kỹ chưa?”
Hướng Thu Vân khẽ gật đầu ở trước ánh mắt tóe ra lửa của mẹ Giang, nghiêm túc nói: “Vâng, nhớ rồi
a."
“Chị Triệu, rốt cuộc chị đang đứng về phía nào thế?” Mẹ Giang tức giận tới mức thở dốc, con trai nháy mắt ra hiệu với bà ta, bà ta cũng hoàn toàn không nhìn thấy: “Hân Yên mới là con dâu tương lai của chị, chị phải đứng về phía con bé, mà không phải là giúp đỡ kẻ giết người Hướng Thu Vân này!”.
Hướng Thu Vân nhíu mày, bác gái Lâm xuất thân gia đình làm quan có học, kết hôn cũng là nhà họ Giang trên bảng xếp hạng nhà giàu hai mươi năm trước, kết quả đã sống mấy chục năm còn không biết lựa lời nói xem xét tình huống, so với con gái của bà ta hoàn toàn là hai thái cực.
“Tính cách của mẹ cháu thẳng, nghĩ gì là nói đó, bác gái đừng chê trách” Giang Minh Thắng đơn giản nói xin lỗi.
“Bác với chị Lâm quen biết nhiều năm như vậy, vẫn hiểu bà ấy, chỉ là vài câu nói mà thôi, bác sẽ không tức giận” Triệu Phương Loan mỉm cười khúc khích, vết chân chim nơi khóe mắt thấp thoáng.