“Tôi thật sự không hiểu, Hân Yên đối xử tốt với cô như vậy, vì sao cô muốn Hạ Vũ Hào thích cô, mà lại ra tay với em ấy?"
Giang Minh Thắng đã cố hết sức đè hận thù trong lòng mình xuống, nhưng khi nói vẫn khó nén nổi tức giận.
“À!”
Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, nghi ngờ có phải đầu óc Giang Minh Thắng hư rồi hay không: “Anh luôn miệng nói vì tôi ghét Giang Hân Yên nên mới ra tay với cô ta, nếu Hạ Vũ Hào thích Giang Hân Yên như vậy, vì sao anh ta không ở bên Giang Hân Yên chứ?”
Giang Minh Thắng ngẩn ra, cứng họng.
“Cho dù Hạ Vũ Hào thích Giang Hân Yên, thì đầu óc tôi ủng nước mới dám làm ra trò đâm người ngay trước mặt nhiều người và ngay trong bữa tiệc sinh nhật của tôi như vậy!”
Khuôn mặt Hướng Thu Vân đầy trào phúng. “Huống hồ tối ngày hôm đó Hạ Vũ Hào sẽ phải đính hôn với tôi, nói Giang Hân Yên thích Hạ Vũ Hào, không muốn nhìn thấy chúng tôi đính hôn, cố ý hãm hại tôi, lý do này càng dễ tin hơn đúng chứ?”
Nhưng là bởi vì chuyện này quá không hợp logic, nên mới có nhiều người đoán được là Giang Hân Yên hãm hại cô... Mặc dù Giang Hân Yên đã sắp xếp vụ tai nạn xe cộ kia kín kẽ đến mức không lọt một giọt nước.
Khuôn mặt tuấn tú của Giang Minh Thắng tái nhợt, đột nhiên anh ta cầm một ly rượu lên rót hết vào trong miệng, không biết thật sự không tin, hay là vẫn đang tự lừa dối mình: “Không thể nào! Từ nhỏ đến lớn Hân Yên ngoan như vậy, không thể nào lừa tôi!”
“Còn việc gì nữa không?”
Hướng Thu Vân cười nhạo một tiếng, lười tranh cãi điều này với anh ta. Cô không quan tâm anh ta có tin cô hay không, chỉ muốn sau này anh ta đừng dây dưa với cô nữa.
Giang Minh Thắng rũ mắt xuống, vẻ mặt vô cùng xấu, không nói nữa. “Nếu không có gì thì tôi về trước, nhớ kỹ lời anh đã nói” Hướng Thu Vân lạnh lùng nói một câu, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Giang Minh Thắng lại gọi cô: “Từ từ!”
“Còn có việc gì sao?”
Hướng Thu Vân nhíu mày, cô thật sự không thích nổi người làm việc nói chuyện cứ luôn lòng vòng dây dưa thế này.
Với thái độ trước kia của anh ta thì còn được, cô cảm thấy anh ta giữ mình trong sạch, làm người chính trực, không có thói hư tật xấu giống như những người trong giới này mà thôi. Có điều bây giờ xem ra...Ôi!
“Tôi có thể không so đo những chuyện mà trước kia cô làm với Hân Yên.”
Giang Minh Thắng đứng dậy, đi tới phía trước cô. Hướng Thu Vân nghe những lời này, dạ dày đã lập tức sôi lên, cố nén cơn buồn nôn hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Cô tự nguyện đi theo Hạ Vũ Hào sao?”
Không đợi cô trả lời, ngữ điệu của Giang Minh Thắng nhanh hơn bình thường, nói: “Nếu anh ta ép cô ở bên cạnh anh ta, tôi có thể giúp cô rời đi!”