Cả người Hướng Thu Vân cứng đờ, cau mày lại.
"Tôi bảo cô quay lại, không nghe thấy sao?!"
Ông cụ Hạ rống to.
"Ông cụ Hạ gọi cô kìa, mau đi đi."
Bùi Tân tốt bụng nhắc nhở Hướng Thu Vân một câu nhưng trong đôi mắt hồ ly đều là cảnh cáo, ý bảo cô chớ đừng có nói lung tung.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, căng thẳng xoay người lại, đi từng bước một về phía ông cụ Hạ, dưới chân giống như đang đi trên núi đao biển lửa.
Bùi Tân không dám ở lại lâu hơn, trực tiếp bỏ đi.
"Cô thật sự đang mang thai con của Vũ Hào?"
Chú ba không thể đợi thêm nữa mà vội hỏi: "Tại sao lại trùng hợp như vậy, mang thai ngay tại thời điểm này thật sao?"
Bác cả nhà họ Hạ cũng khẽ gật đầu: "Quả thật có điểm trùng hợp"
Ông cụ Hạ nhíu mày nhìn hai anh em họ, đáy mắt chợt lóe lên một tia tang thương nhưng rất nhanh đã đem ánh mắt đặt lên người Hướng Thu Vân.
"Các người đây là đang hoài nghi tôi sao?"
Bị ba người bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, ngón tay Hướng Thu Vân khẽ run rẩy.
Bác cả nhà họ Hạ cười cười, hòa nhã nói: "Thực ra cũng không phải là nghi ngờ, chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, cô cũng quá khẩn trương rồi"
"Sao tôi có thể nói dối, khi nãy Bùi Tân vừa mới nói rất rõ ràng, anh ta đi theo tôi làm kiểm tra, đứa bé đã được hai tháng, rất khỏe mạnh"
Hướng Thu Vân nói: "Chẳng lẽ Bùi Tân lại giúp tôi nói dối sao?"
Chú ba tiếp lời: "Nói không chừng cô và thằng nhóc nhà họ Bùi làm bậy để lớn bụng, bây giờ lại muốn sinh con ra để tới đòi chia tài sản!"
Sắc mặt ông cụ Hạ nhất thời đen kịt lại, cũng không biết là mất hứng vì hai chữ tài sản hay là bởi vì chú ba ăn nói không biết suy nghĩ, hoặc là tin lời chú ba nói mà mất hứng.
"Chú ba!"
Bác cả nhà họ Hạ không vui nói: "Hiện giờ y thuật phát triển như vậy, nhất định bệnh của ba có thể trị được, mấy lời chú nói toàn là chuyện xui xẻo!"
Chú ba tuy không hài lòng với mấy lời này của ông ta nhưng cũng không nói thêm câu gì nữa.
"Còn để cho tôi nghe được anh nhắc đến chuyện thừa kế, phân chia tài sản thì anh đừng mơ sẽ được chia một đồng nào!" Ông cụ Hạ nổi giận quát.
Chủ ba ngượng ngùng cười cười, nhìn theo bóng lưng ông cụ nói: "Ba đừng nóng giận! Ba cũng biết từ nhỏ con đã không học giỏi, chỉ là một người thổ tục, nói chuyện dùng từ gì gì đó chưa từng cẩn thận như anh cả, vừa rồi con cũng chỉ thuận miệng nói thôi, tuyệt đối không có ý gì khác!"
"Tôi biết là anh không có ý xấu, nhưng đứng trước mặt những người khác đừng có ăn nói như vậy, cẩn thận kẻo bị người ta nằm được điểm yếu" Ông cụ Hạ nói.
Đáy mắt bác cả nhà họ Hạ hiện lên một tia không cam lòng, vừa cười vừa nói: "Chủ ba là người vô tư, ba cũng không phải là không biết."