Vì sao Khánh Hiền và mẹ đều nói rằng anh sẽ hối hận? Ở trong mắt bọn họ, anh thực sự rất thích Hướng Thu Vân sao?
Nhưng anh không cảm thấy mình thích Hướng Thu Vân, với anh mà nói cô chỉ là một người luôn chạy theo phía sau anh, theo đuổi anh mà thôi.
Anh sẽ tức giận vì bị cô phản bội nhưng không phải do anh thích cô rất nhiều, mà vì anh ghét bị người khác đem ra đùa giỡn, cũng giống như ghét việc ba anh đã đùa giỡn với mẹ anh.
Thế thì tại sao anh lại không có cảm giác đó với những người phụ nữ khác nhưng khi nhìn thấy cô thỉnh thoảng ăn mặc quyến rũ, anh lại như phát cuồng mà muốn cô..
. Hạ Vũ Hào ngồi dậy, không thể nào hiểu rõ cảm giác của mình khiến anh bực bội toát cả mồ hôi.
Anh cởi bỏ áo ngủ, lộ ra vòng eo thon săn chắc, tấm lưng rộng lớn mạnh mẽ, bước vào phòng tắm.
Hạ Vũ Hào tắm rửa một lát nhưng vẫn không thể nào ngủ được, ngược lại bởi vì những suy nghĩ vừa rồi mà trong lòng càng thêm rối loạn.
Anh cau mày đi vào thư phòng, lấy ra một tập văn kiện, lật ra một trang xem rất lâu nhưng một chữ cũng không vào đầu, trong đầu toàn bộ đều là những việc liên quan tới Hướng Thu Vân.
Hạ Vũ Hào bực bội ném tập văn kiện lên trên bàn, cầm điện thoại lên gọi cho một số điện thoại đã gọi rất nhiều lần trong vòng hai năm nay.
Vì nửa đêm còn bị đánh thức nên âm thanh bên kia có phần bực bội:
"Ai đó? Muộn như vậy còn gọi tới làm phiền ông đây là cảm thấy."
"Tôi."
Hạ Vũ Hào lạnh lạnh cắt ngang câu nói của ông ta.
Người đàn ông bên kia điện thoại ngạc nhiên một hồi lâu, mới có vẻ tỉnh táo:
"Thì ra là tổng giám đốc Hạ"
"Ừm. Hạ Vũ Hào ánh mắt sâu thẳm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Có manh mối gì mới về vụ tai nạn xe cộ kia không?" *
Ầm đùng!
Tiếng sấm vang vọng từ nam tới bắc, tia sét màu bạc xé rách bầu trời, từng giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống lộp bộp, mưa mùa thu kéo đến dữ dội và đột ngột.
Trên sân thượng không có chỗ nào để trốn, Hướng Thu Vân chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, chui xuống bên dưới chiếc bàn để trú mưa.
Lúc đầu còn đỡ, mưa chỉ làm ướt giày nhưng rất nhanh sau đó gió lại nổi lên, mưa lớn hòa với gió tạt thẳng vào chỗ Hướng Thu Vân đang trốn.
Nước mưa đánh vào trên mặt đau rát, quần áo thì ướt sũng, gió thổi qua lạnh thấu tim.
Toàn thân Hướng Thu Vân đều bị đông lạnh đến run cầm cập, sau đó liền hắt xì vài cái.