Không đợi Hạ Vũ Hào trả lời, bà ấy lại hỏi: “Mẹ cậu thích Thu Vân như vậy nhưng cũng không nói cưới Thu Vân vào cửa, bố cậu và ông cụ bên kia có thể đồng ý sao?”
Hôn nhân nhà giàu trước nay đều không phải chuyện của đôi trẻ, mà là kết quả đánh cờ của các thế lực, trong đó trộn lẫn quá nhiều lợi ích và những điều không thể hé lộ ngoài sáng.
Bà ấy nhìn thấy rõ: Đừng nhìn Hạ Vũ Hào là tổng giám của tập đoàn Hạ Thiên, ngày thường diễu võ dương oai là thật, nhưng thật ra cũng chỉ là một con rối của ông cụ Hạ, người cầm quyền thực tế của nhà họ Hạ vẫn là ông cụ Hạ!
Vốn Hạ Vũ Hào không vừa mắt ông cụ, nếu như lần này từ chối cuộc liên hôn đã được sắp xếp tức sớm, ngược lại cưới một “tội phạm giết người” bị nhà họ Hướng đuổi ra ngoài, vậy thì đừng mơ có thể tiếp tục làm người cầm quyền trên danh nghĩa của tập đoàn Hạ Thiên.
Đến lúc đó đừng nói ông Hạ không đồng ý, mà bà Hạ là người lớn luôn yêu thương Thu Vân
cũng sẽ không vì một đứa bé không có quan hệ huyết thống với mình mà hủy hoại tương lai của con trai ruột!
Mày Hạ Vũ Hào nhíu lại nhỏ đến mức không thể nhìn ra, không lập tức trả lời.
Đương nhiên anh có thể nói vài lời mà thím Lưu thích nghe, nhưng Hướng Thu Vân cũng ở đây, anh không muốn hứa hẹn một vài chuyện vẫn chưa có cách giải quyết, đó là không có trách nhiệm với cô.
“Cậu không nói lời nào là có ý gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn cưới Giang Hân Yên, để Thu Vân làm tình nhân của cậu?" Thím Lưu đập mạnh lên mặt bàn, mặt mày u ám đứng dậy.
Lục Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn Hướng Thu Vân im lặng không lên tiếng, thì ra đây là lý do cô không nói mình là bạn gái tổng giám đốc Hạ, mà nói là tình nhân.
“Chị dâu, việc riêng của tổng giám đốc Hạ và Thu Vân chúng ta đấu thể nhúng tay được?” Chịu ảnh hưởng của thím Lưu, ấn tượng của mẹ Lục về Hạ Vũ Hào cũng không quá tốt.
Chẳng qua các thiết bị cao cấp của bệnh viện sổ Một đều là do tập đoàn Hạ Thiên tài trợ, còn có một vài bệnh nhân không có điều kiện chữa bệnh cũng được quỹ từ thiện của tập đoàn Hạ Thiên trợ giúp, bà ta không tiện đắc tội đối phương.
“Việc riêng?”
Thím Lưu lập tức cất cao giọng:
“Bây giờ bố mẹ Thu Vân đã mặc kệ cô ấy, chị mặc kệ thì ai quản?
Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc, cổ họng có hơi căng cứng: “Cháu.."
“Cảm ơn thím Lưu có thể suy nghĩ cho Hướng Thu Vân, cô ấy có người thím như thím chính là may mắn của cô ấy. Có điều người phụ nữ của tôi, tôi đau lòng hơn bất kỳ người nào khác.”
“Trước kia làm cô ấy đau lòng khổ sở, là tôi sai, tôi không dám bảo đảm có thể làm Hướng Thu Vân trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng tôi có thể bảo đảm chỉ có mình mới có có khả năng che chở cho cô ấy” Hạ Vũ Hào đứng dậy, nhìn thím Lưu đã tức đến sắp bốc khói đầu.
Hướng Thu Vân siết chặt nắm tay, trong mắt đã dần ứa hơi nước, chỉ cảm thấy lời nói của anh đặc biệt buồn cười.
“Chỉ mình anh có khả năng che chở cô”? Tất cả những đau khổ của cô đều là do anh ban tặng, mà những khổ đau đó chỉ chỉ bắt đầu từ một cái hiểu lầm!
Nếu sau này anh lại hiểu lầm cô thì sao? Có phải sẽ coi như ngày hôm nay anh chưa từng nói. ra lời này sau đó tiếp tục tra tấn làm nhục cô như là lẽ đương nhiên?
“Hôm nay làm phiền mọi người, đã không còn sớm, tạm biệt” Hướng Thu Vân cổ hết sức làm ra vẻ tự nhiên, nhưng hận ý cuồn cuộn điên cuồng trong lòng cô vẫn làm cho cô nhìn rất âm u.
Cô sợ mình sẽ hành động thất lễ, vừa nói xong đã nhanh chóng ra cửa.