Giang Hân Yên cắn môi, sau khi suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Có lẽ khoảng nửa năm nữa chân của tôi mới có thể
đứng lên được. Ngược lại là cô, nếu như có điều kiện thì đi xem thử đi, nếu như nghiêm trọng rồi thật sự trở thành người què thì không hay đâu."
Hướng Thu Vân nắm chặt đĩa trái cây trong tay, sau đó chợt buông ra. Cả đĩa trái cây rơi xuống quần áo của Giang Hân Yên, sau đó lăn xuống dưới đất.
Choang.
Chiếc đĩa vang lên tiếng vỡ, mảnh vỡ màu trắng hoà lẫn với đủ màu sắc của boa quả nhưng lại có một cảm giác đẹp đẽ khó tả.
“Thật là ngại quá, tôi trượt tay” Hướng Thu Vân khom lưng, nhưng giọng nói không hề thành ý chút nào: “Tôi xin lỗi”
Triệu Phương Loan cười “phì” một tiếng, nếp nhăn nơi khoé mắt khẽ nheo lại, rất tao nhã nhưng lại nhuốm vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
Bà vẫy tay với người giúp việc, nói: “Dì Trương, dì đi cắt hoa quả đến đây. Đúng rồi, cắt thêm mấy đĩa nữa nhé. Trời nóng nực, để cho bọn trẻ hạ hoả”.
Dì Trương đồng ý rồi rời đi.
Giang Hân Yên trợn tròn mắt nhìn vẻ nhếch nhác trên bộ quần áo của mình, khoé mắt loé lên vẻ u ám, lập tức ngẩng đầu nói với vẻ khó hiểu:
“Tại sao đang yên đang lành lại trượt tay?”
Cô ta cắn môi, vẻ mặt hơi buồn bã: “Chẳng lẽ cô vẫn còn hận việc anh Vũ Hào lựa chọn tôi hay sao?
“Cô Giang nghĩ nhiều rồi, lần trước cô trượt tay bởi bị bỏng nước nóng, lần này tôi bị trượt tay bởi hoa quả lạnh. Cô thật may mắn vì tôi không cầm ẩm nước nóng đấy, nếu không tôi có thể trượt tay khiến cô bị hủy dung nhan rồi”
Hướng Thu Vân cố gắng gượng, đôi mắt được bao phủ
bởi sự hận thù.
Nghe thấy vậy đôi mắt hạnh của Giang Hân Yên ứa nước mắt, không thể tin được: “Hướng Thu Vân, cô... thật sự cố tình sao?”.
“Tôi nói thay Thu Vân một câu” Triệu Phương Loan cần lấy khăn giấy lau khoé miệng, nói: “Con bé vừa mới từ bệnh viện về, sức khoẻ vẫn chưa hồi phục, tay chân thường xuyên không có sức nên có lẽ vừa rồi mới xuất hiện tình huống như vậy”.
Bà quay đầu nhìn Hướng Thu Vân: “Thu Vân, có đúng không cháu?”.
Hướng Thu Vân nắm tay lại rồi buông ta, sau đó nắm lại. Cô khẽ “vâng” một tiếng: “Cơ thể cháu không được khỏe nên quay về phòng nghỉ ngơi trước đây ạ.”
“Cháu đi đi, Hân Yên là một cô gái vừa lương thiện vừa hiểu chuyện nên sẽ không trách cháu đâu” Triệu Phương Loan nói.
Giang Hân Yên gật đầu, vẻ mặt lo lắng: “Cơ thể cô không được khoẻ thì nghỉ ngơi đi, tôi không vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận giống như anh Hướng Quân đâu.”
Hướng Thu Vân nhíu mày, không thèm để ý đến cô ta mà đi thẳng lên trên tầng.
“Cô ấy cũng thật đáng thương Giang Hân Yên thở dài: “Nhưng người có điểm đáng thương cũng có điểm đáng hận, bác gái ở bên cạnh cô ấy không sợ..”.
Nói đến đây cô ta dừng lại, hạ hai tay xuống: “Không phải cháu có suy đoán ác ý với Hướng Thu Vân nhưng dù sao trước kia cô ấy có ý giết người nhưng không thành. Cháu cũng chỉ lo lắng cho bác gái nên mới.”
“Tôi nhìn con bé lớn lên, tôi biết rất rõ con bé là người thế
nào? Triệu Phương Loan cười nhẹ nhàng và nói:
“Hân Yên, tôi nói thẳng cho cô biết. Cho dù cuối cùng cô và Vũ Hào như thế nào thì đối với tôi Thu Vân vẫn là hậu bối được người ta yêu thích”.
Lúc này dì Trương bưng đĩa hoa quả lên, đặt lên trên bàn.
“Bác gái” Giang Hân Yên im lặng một lúc, sau đó nói với vẻ mặt đau khổ: “Cho dù cháu có làm gì đi nữa thì dường như bác vẫn không hài lòng, là vì chuyện mẹ cháu và bác trai sao?”
Triệu Phương Loan nhíu mày một chút rồi nhanh chóng dãn ra: “Quần áo của cô bị bẩn rồi, tôi không giữ cô ở lại nữa, cô quay về xử lý đi. Dì Trương, tiền khách”
“Cô Giang, vậy chúng ta đi thôi nhỉ?” Dì Trương đi vòng ra phía sau xe lăn, giữ được xe lăn.
Giang Hân Yên nhìn Triệu Phương Loan với vẻ mặt phức tạp, “vâng” một tiếng rồi dì Trương đẩy cô ta ra ngoài.
Trên bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên có mây đen dày đặc, tiếng sấm nặng nề vang lên từ Nam đến Bắc, trận mưa lớn rơi xuống xối xả.
Thu Vân nằm trên giường, cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt lấy mình. Cô nhìn hộp quà trên đầu giường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ...
Cô phải thành công!