Hạ Vũ Hào cúi đầu xuống khuấy nhẹ ly cà phê nhưng không uống. Ngay khi Chung Khánh Hiện tưởng anh sẽ không trả lời thì anh đột nhiên ừm một tiếng.
“Lại thực sự có tâm sự sao?"
Chung Khánh Hiện đầy ly ra và đặt hai tay lên bàn, tròng kính sáng lên:
“Nói đi nào! Hạ Vũ Hào ngừng khuấy cà phê, chiếc thìa va vào chiếc ly phát ra tiếng vang giòn tan.
Ngón tay của anh gõ nhẹ lên bàn vài cái, sau vài lần mấp máy môi thì sắc mặt không tự nhiên hỏi:
“Cậu nghĩ... cảm giác thích một người là như thế nào?”
Chung Khánh Hiên chăm chú nhìn lấy anh, đôi mắt khế trợn tròn và há miệng ra, anh ta vô cùng ngạc nhiên trước, câu hỏi này.
“...Xem như tôi chưa hỏi qua. Ngón tay của Hạ Vũ Hào gõ nhanh vài nhịp lên mặt bàn, sắc mặt của anh vẫn bình thường nhưng đôi tai lại có chút đỏ, sau khi nói xong thì anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Này, đừng ngại chứ Vũ Hào!”
Chung Khánh Hiên cố nén nụ cười lại, đứng dậy kéo lấy anh, cuối cùng vẫn không thể nhịn được bật cười ha hả: “Tôi chỉ là không ngờ rằng cậu lại hỏi tôi một câu.”
Dưới cái nhìn hung dữ của Hạ Vũ Hào, anh ta phải nuốt cái từ ‘buồn cười đã đến bên miệng xuống và đổi thành:
“Một câu hỏi có tính triết học như vậy!”
Diện mạo và khí chất của hai người đều rất nổi bật, lúc này lôi kéo nhau như vậy khiến cho nhân viên phục vụ và một vài người khách đều nhìn sang đây.
“Ngồi, ngồi, ngồi xuống nào, ngồi xuống hằng... khu khụ, hẵng nói tiếp!”
Chung Khánh Hiên cười đến chảy cả nước mắt, anh ta tháo mắt kính xuống rồi lau khoé mắt, sau đó đeo lại và chỉ vào chỗ ngồi.
Hạ Vũ Hào chưa từng bị người ta cười nhạo như vậy, anh đứng yên đó muốn rời đi, nhưng cuối cùng cau mày lại và ngồi xuống.
Chung Khánh Hiền ngồi xuống theo và cười nói rằng:
“Vũ Hào, cậu hỏi tôi câu này là nghiêm túc phải không?”
“Loại người như cậu cũng có thể trở thành một kim bài luật sư đúng là chuyện kỳ tích.”
Hạ Vũ Hào liếc nhìn anh ta, sắc mặt vẫn như trước – nếu đôi tai của anh không đỏ.
Chung Khánh Hiện chậc một tiếng rồi ngã người ra sau dựa vào lưng ghế, nói như một anh lớn vậy:
“Thái độ cầu xin giúp đỡ này của cậu khiến cho người ta rất khó chịu đấy. Như vậy đi, cậu kêu tôi một tiếng anh hai thì tôi sẽ nói..”
Nhìn thấy Hạ Vũ Hào đứng dậy rời đi thì anh lập tức đứng lên giữ người lại, nhận sai:
“Tôi kêu ngài là anh hai, như vậy đã được chưa?”
“Được.
Hạ Vũ Hào ngồi xuống lần nữa và gõ nhẹ lên mặt bàn, nói với anh ta: “Kêu đi” “”
Chung Khánh Hiên thực sự không muốn kêu, nhưng để thoả mãn lòng tám chuyện của mình thì anh ta vẫn miễn cưỡng kêu lên một tiếng anh hai.
Đôi chân thon dài của Hạ Vũ Hào xếp vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, lạnh nhạt nói: “Nói nhỏ quá, không nghe rõ."
Chung Khánh Hiên hít một hơi thật sâu: “Anh hai!”
Giọng nói rất lớn khiến cho rất nhiều người nhìn sang
“Lần này đã nghe thấy rồi chứ?”
Chung Khánh Hiên hơi đây. chán nản và bất lực nói.