Hướng Thu Vân nhìn tách trà còn đang bốc hơi nóng trước mặt, nói một cách lạnh nhạt: “Tôi không thích uống trà”.
“Tôi nhớ là trước kia em thích. Hạ Vũ Hào cầm tách trà lên, nhấp một miếng, trà ngon, nhưng khi uống lại có chút đẳng.
Hướng Thu Vân buông thõng con ngươi, nói với vẻ châm chọc: “Bởi vì anh thích, mới cố ý nói như vậy thôi.”
Chỉ là đã uống trong một thời gian quá dài, nên bây giờ cũng đã thích rồi.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào ảm đạm, nhìn cô hơi khó hiểu, những ngón tay thon gầy đang đặt trên bàn nhẹ nhàng nhúc nhích, dường như có một đám lửa nhỏ đang đốt lên trong lòng.
“Biệt thự này được trang trí theo sơ đồ thiết kế lúc trước em đưa? Hạ Vũ Hảo uống cạn một tách trà, có lẽ bởi vì nước trà quá nóng, đốm lửa kia không hề được dập tắt, mà lại càng cháy mạnh hơn một chút.
Hướng Thu Vẫn tùy ý nhìn lướt qua, ồ một tiếng: “Đã sớm quên rồi, không nhận ra được"
Lúc vừa vào cửa cô liền nhìn ra được, nhưng mà vậy thì thế nào? Trái tim ngày trước từng nhảy cẫng lên muốn cùng trang trí phòng cưới với Hạ Vũ Hào, đã sớm chết rồi.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào hơi tối lại, tần suất bóp bàn của ngón tay lại càng nhanh hơn một chút, sau đó anh rót tách trà, bưng lên hớp từng ngụm nhỏ.
Hướng Thu Vân không nhìn anh nữa, mà là cúi đầu nhìn mặt bàn, chỉ là khóe mắt vô tình nhìn đến tay anh anh, liếc thấy trên tay anh có vài chấm đỏ, giống như bị dầu bỏng.
Nếu là cô của hai năm trước, lúc này có lẽ đã đi lấy hòm thuốc, nhưng bây giờ cô chỉ tiếc những vết thương này quá nhỏ. Nếu anh bị một nồi dầu xối vào người, đau đớn như thế có lẽ mới có thể so được với nỗi đau lúc cô bị anh đánh gãy chân khi đó.
“Tổng giám đốc Hạ, canh cá ngài làm đã xong rồi, tôi bưng hay tự ngài bưng cho......
Một người mặc đồ đầu bếp đi ra, khi nhìn thấy Hướng Thu Vân, lời còn chưa nói xong đã nuốt xuống: “Chào cô Hướng”
Hướng Thu Vân nhíu mày: “Chào anh, tôi...... trước kia có phải là từng gặp anh ở đâu đó rồi?”
“Tôi là đầu bếp của Ngự Thiện Phòng, trước kia cô luôn thích đi đến đó đó ăn cơm, có mấy lần cô còn chỉ đích danh tôi làm. Đầu bếp gãi đầu có hơi chút ngượng ngùng.
Nghe đến đây, Hướng Thu Vân mới hơi nhớ lại. So với hai năm trước, đầu bếp này phát tướng rất nhiều, khó trách cô cảm thấy quen nhưng lại không nhận ra.
Đầu bếp của Ngự Thiện Phòng ở đây, mà canh cá là
Hạ Vũ Hào làm, trên tay anh lại còn có vết thương do bị dầu bỏng...
Cô nghiêng mắt nhìn Hạ Vũ Hào, liếm đôi môi khô khốc, thu mắt lại. “Hôm nay chỉ đến đây thôi, anh trở về đi.” Hạ Vũ Hào nói với đầu bếp.