Giang Minh Thắng càng siết mạnh cô hơn một chút: "Xin lỗi Hân Yên đi!"
"Ha!"
Hướng Thu Vân mỉm cười lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Ngày đó anh không nói chuyện với tôi như vậy.
Cơ thể Giang Minh Thắng cứng đờ lại, vô thức nhìn về phía Giang Hân Yên với vẻ mặt rất khó coi.
Dáng vẻ anh ta như vậy khiến Hướng Thu Vân có cảm giác báo thù, cô liếm đôi môi khô khốc rồi chậm rãi nói: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, anh nói anh vẫn thích tôi và không thể nào buông bỏ tôi được và muốn huỷ hôn ước với Tống Như để kết hôn với tôi. Thậm chí về phía mẹ anh và Giang Hân Yên, anh nói anh sẽ.."
"Đừng... nói... nữa!" Giang Minh Thắng nghiến răng nghiến lợi mà hét lên với cô, bỗng nhiên hất cô ra.
Chân phải của Hướng Thu Vân vừa mới bị đâm chưa được bao lâu, lúc này bủn rủn không có sức.
Cô bị anh ta đẩy ra như vậy, cả người loạng choạng và đập vào góc tường bên cạnh cửa.
Thấy vậy, đồng tử mắt Giang Minh Thắng co lại, vẻ mặt tái nhợt và lập tức túm lấy cô.
Nhưng cũng vào lúc này, cánh cửa phòng bệnh đối diện mở ra. Một bóng dáng lao về phía Hướng Thu Vân nhanh hơn anh ta.
Râm!
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, Hạ Vũ Hào ôm Hướng Thu Vân vào trong lòng. Hai người họ đập vào cửa, phát ra tiếng động lớn. Sau đó anh mới chống lên vách tường, đầu toát mồ hôi lạnh mà cố gắng giữ tư thế đứng.
Thấy cuối cùng Hướng Thu Vân không đập lên tường, trên người cũng không có vết thương nào, ánh mắt Giang
Minh Thắng trở nên u ám hơn nhiều và có hơi thất vọng.
Anh ta lại nhìn thấy người ôm chặt lấy Hướng Thu Vân là Hạ Vũ Hào, sự thất vọng lại đan xen với vẻ ghen ghét. Nhưng cho dù anh ta có ghen ghét hay là thất vọng thì những điều đó rất nhanh đã biến mất.
"May mà không sao."
Giang Hàn Yên nói: "Vừa hãy làm em sợ quá. Nếu như thật sự đập phải vách tường thì trên đầu cô ấy phải khâu ít nhất bốn mũi rồi. Khi đó anh trai em sẽ áy náy chết mất."
Ánh mắt của Giang Minh Thắng nhìn chằm chằm vào Hướng Thu Vân được Hạ Vũ Hào ôm trong lòng, vẻ mặt biến đổi, siết chặt nắm đấm.
"Anh trai cô không cần phải áy nảy, để cho cô thất vọng rồi."
Hạ Vũ Hào nở nụ cười như không, đáy mắt ngưng đọng thành bằng.
Giang Hân Yên cười, đôi mắt che giấu sự ghen ghét: "Anh Vũ Hào nói đùa rồi. Hướng Thu Vân không bị sao là tốt, sao em lại thất vọng được chứ?"
Mùi máu tươi lởn vởn quanh mũi, Hướng Thu Vân nhíu mày nhìn về phía mùi máu tươi dày đặc nhất. Thấy máu chảy xuống từ tay Hạ Vũ Hào, rơi tí tách xuống nền đất thành bông sen máu xinh đẹp, nhìn thoáng qua mà giật mình.
Bị thương rồi sao?
Hướng Thu Vân không biết bây giờ tâm trạng mình thế nào, nhưng nhìn thấy anh bị thương, máu chảy ra là khoé mỗi cô không kìm được mà nhếch lên.
Có lẽ cô thật sự bị đám người Hạ Vũ Hào, Giang Hân Yên và Giang Minh Thắng ép đến điên rồi, chỉ cần nhìn thấy bọn họ không được suôn sẻ là trong lòng cô không kìm được mà vô cùng vui mừng.
"Ra tay với phụ nữ, cậu Giang đúng là càng ngày càng giỏi."
Hạ Vũ Hào nhìn thẳng vào Giang Minh Thắng với đôi mắt sắc bén như chim ưng.