Chu Hồng cứng họng.
Hướng Thu Vân trở mình, đưa lưng về phía cô ấy: “Nếu như cô sợ chọc giận người khác thì có thể cách xa tôi ra một chút.”
“Chỉ là tôi lo cho cô thôi” Chu Hồng ngượng ngùng mà cười cười, ngồi lại lên giường thoáng nhìn qua di động, lại phát hiện sau khi Hướng Thu Vân nói xong hai câu kia thì nhóm nói chuyện vẫn không ai nói chuyện với ai cả.
Mãi cho đến mười phút sau mới có hai mươi mấy người gửi tin nhắn tới, nhưng lại là tin nhắn an ủi Hướng Thu Vân và cũng có tin nhắn hiên ngang lẫm liệt mà phê bình giễu cợt Hướng Thu Vân.
Thậm chí một vài người trong số họ vào mười mấy phút trước còn đang hóng hớt chuyện của Hương Thu Vân.
Chu Hồng đưa mắt nhìn bóng lưng Hướng Thu Vân, cắn môi, sau đó gửi vào trong nhóm một tin nhắn.
[Mấy người cũng đừng đoán bừa nữa, Hướng Thu Vân làm như thế đều là bị ép buộc.]
Bệnh viện.
Phòng bệnh ngoại trừ màu trắng ra thì vẫn là màu trắng, trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng. Hạ Vũ Hào ăn vận một thân quần áo của bệnh nhân nằm trên giường bệnh, trên đùi bị quấn một lớp băng vải.
Bác sĩ lau qua mồ hôi trên đầu, bùi ngùi nói với anh: “Người này ra tay độc ác thật đấy, có vài vết suýt chút nữa là đâm tới động mạch chủ rồi, nếu như thật sự đâm tới thì vô cùng nguy hiểm”
Mộng Hàm đang đứng một bên hơi nhướn lông mày, nhìn về phía Hạ Vũ Hào nằm trên giường bệnh, lại thấy vẻ mặt anh không dao động một chút nào, cứ giống như người được nói tới kia không phải là anh vậy.
“Cảm ơn ngài, bác sĩ” Mộng Hàm nở nụ cười với bác sĩ, hỏi: “Tổng Giám đốc Hạ còn uống cả xuân dược cùng với thuốc ngủ và rượu vang đỏ, ngài xem thử có cần phải kê thêm thuốc nào nữa không?”
Bác sĩ nhìn sắc mặt không có gì khác thường của Hạ Vũ Hào thì có chút ngạc nhiên: “Thật đúng là không nhìn ra được, một lát nữa tôi cho người đưa thuốc tới đây, uống vào là được rồi”
“Tốt quá, làm phiền ngài rồi” Mộng Hàm tiễn bác sĩ đi, đóng cửa phòng bệnh lại, sau đó đi đến bên giường bệnh, nói: “Tổng Giám đốc Hạ, có chuyện này tôi không thể tự quyết định được nên muốn nói với ngài một chút”
Trầm mặc. Bầu không khí đột nhiên có phần im lặng.
Hạ Vũ Hào lại đeo mặt dây chuyền bằng ngọc lên cổ, khuôn mặt trầm xuống nói: "Nội trong hai mươi phút nữa gọi nhân viên bảo vệ tới đây."
Mộng Hàm ừ một tiếng, ra lệnh cho cấp dưới gọi điện thoại xong, sau đó đứng sang một bên.
Club Mộng Hương cách bệnh viện không xa, mười lăm phút sau nhân viên bảo vệ mồ hôi nhễ nhại chạy tới, lo lắng thấp thỏm chào hỏi mọi người trong phòng bệnh.
“Anh có biết tôi tìm anh làm gì không?” Hạ Vũ Hào ngồi ở trên giường, dán mắt vào nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ bị anh nhìn chằm chằm, trên người toát ra một tầng mồ hôi, anh ta nuốt nước miếng lắp bắp nói: "Không... không biết".
“Ảnh khoả thân của Hương Thu Vân là do anh phát tán?” Hạ Vũ Hào đứng lên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống nhân viên bảo vệ đang cúi đầu, trong mắt lóe lên tia u ám.
Cho dù nhân viên bảo vệ không có mắt đi nữa thì lúc này anh ta cũng nhìn ra được tổng giám đốc Hạ-người được đồn là có mối quan hệ không tốt với Hướng Thu Vân lại luôn đứng về phía của cô.
Anh ta bị Hạ Vũ Hào tra hỏi đến dựng cả tóc gáy lên, chân tay mềm nhũn ra một trận, vội vàng nói: "Không có, không có, lúc Hướng Thu Vân khỏa thân bị ngài ném ra ngoài, mấy người anh em chúng tôi vừa vặn bị quản lý gọi ra ngoài, không có mặt trong phòng giám sát. Khi chúng tôi quay lại, video theo dõi đã bị chị Hàm nhanh chóng xoá đi rồi, tôi cũng không có thời gian để chụp lại màn hình! "