Trừ nguyên nhân này ra, việc anh không xử lý miệng vết thương còn có dụng ý khác. Nam Ca là người trong tình trọng nghĩa, tình trạng bây giờ của anh rất có lợi cho việc lôi kéo Nam Ca sau này.
Tuy rằng ở trong tập đoàn Nam Ca không làm gì, cũng không đảm nhiệm chức vụ quan trọng nào, nhưng nếu như bây giờ anh giành được hảo cảm của anh ta nhiều hơn một chút, điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho những việc anh muốn làm trong tương lai.
Hướng Thu Vân quay đầu lại nhìn anh một cái, không nói một câu liền đi thẳng lên lầu. Một lát sau cô xách theo hòm thuốc đi xuống,
“Em không cần xử lý, chỉ có chút máu mà thôi, sẽ không chết người được”
Hạ Vũ Hào cái nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô tùy tiện nói.
Hướng Thu Vân tựa như không nghe thấy, thật cẩn thận cuộn ống quần lên, sau đó nắm lấy mắt cá chân không bị thương của anh, cau mày nói: "Đừng nhúc nhích!"
Trong mắt Hạ Vũ Hào thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh duỗi tay sờ soạng mái
tóc của cô, rồi bình tĩnh thu tay lại trước khi cô lại nói ra điều gì đó gây tổn thương chính mình hoặc là né tránh.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh một cái hai hàng lông mày cau lại nhưng chưa nói gì lại cúi đầu xuống tiếp tục công việc của mình.
“Đừng làm nữa, anh vẫn còn có việc khác cần dùng đến những vết thương này” Hạ Vũ Hào rút chân về, trong thanh âm từ trước đến nay luôn lạnh bằng nhàn nhạt thế mà lại xen lẫn một chút ôn nhu.
Hướng Thu Vân dùng sức cố định lại cổ chân của anh. Không biết là do tức giận thật sự nên cố ý hay là vô tình mà trực tiếp cầm hai miếng bông gạc tẩm rượu rồi ấn mạnh lên trên miệng vết thương.
+
Khoảnh khắc rượu chạm vào vết thương, chân của anh truyền đến cảm giác đau đớn, trên trán Hạ Vũ Hào toát ra một tầng mồ hôi mỏng nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười vui vẻ.
Thật lâu lắm rồi không thấy cô vì anh mà lộ ra một chút tính tình trẻ con thể này.
“Anh có dụng ý khác, vậy chút nữa hãy tự cầm dao mà cắt chính mình ấy, tôi sẽ nhất định không ngăn cản anh làm vậy. Nhưng lần này thì không được, tôi không muốn thiếu nợ ân tình của anh thêm nữa? Hướng Thu Vân xử lý tốt một chỗ bị thương, ném tăm bông đi rồi lại cầm một cái nhíp, thật cẩn thận kẹp lấy mảnh vỡ thủy tinh ở một vết thương khác ra.
Có thể thấy cô đã cẩn thận hết mức,nhưng trên đầu Hạ Vũ Hào vẫn rịn mồ hôi.
Có chút đau nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên rất vui vẻ.
Thời điểm Nam Ca tiến vào, tình cờ bắt gặp một cảnh này.
Hướng Thu Vân nghe thấy tiếng bước chân, cô nhanh chóng giấu hộp thuốc ra sau lưng rồi đứng dậy, Nam Ca không nói mà chỉ nhìn về phía sau cô.