“Nói cảm ơn với cô ta làm gì?! Hạ Vũ Hào và người bên cạnh anh ta không một ai là tốt đẹp cả!” Hướng Quân mới từ WC ra liền nghe được Hướng Thu Vân đang nói câu cảm ơn với Mộng Hàm, anh ta đen mặt đi tới.
Nhìn Hướng Thu Vân chân trần đứng trên mặt đất, anh ta nhíu mày rồi trực tiếp ôm ngang cô rồi bể lên.
Thật ra anh ta muốn hỏi điều gì đấy nhưng Mộng Hàm đang đứng bên cạnh, nên anh ta lại không tiện hỏi cho lắm.
Hướng Thu Vân ôm cổ anh ta, có chút mệt mỏi giải thích: “Quần áo trên người em là chị Hàm cho em, em nên nói cảm ơn với chị ấy” .
“Quần áo trên người em là cô ta cho? Họ Hạ với em làm....” Hướng Quân trợn trừng mắt, lời nói đã tới bên miệng lại miễn cưỡng phải nuốt xuống, chỉ cảm thấy giống như bị người ta phun cho một bãi đờm vào trong cổ họng khạc không ra mà nuốt cũng không xuống, kinh tởm thôi chưa nói mà còn rất khó chịu nữa..
Mộng Hàm cũng không nán lại hàn huyên tâm tình với hai anh em, nói thẳng một câu còn có việc liền đi tới gõ cửa phòng 505: “Tổng Giám đốc Hạ, là tôi”
Hướng Thu Vân dựa vào lồng ngực Hướng Quân, thấy cửa phòng 505 mở ra rồi lại một lần nữa đóng lại. Cô nhìn cánh cửa phòng đóng chặt đầy một lát mới thu lại ánh mắt, tự giễu mà cười cười.
“Anh, thả em xuống đi, tự em có thể đi được” Cô nhẹ
giọng nói.
Hướng Quân không buông tay, anh ta cau mày, đè thấp giọng nói mà hỏi: “Sao lại thế này? Làm sao mà Hạ Vũ Hào lại ném em không một mảnh vải che thân thể này ra ngoài? Thuốc anh cho anh ta không dùng được sao?”
“Camera trên dây chuyền bị anh ta phát hiện rồi” Hướng Thu Vân siết chặt nắm tay, mỗi chữ đều nói đến khó khăn vô cùng.
Tất cả công sức lần này đã hoàn toàn uổng phí, cô không những không rời khỏi Club Mộng Hương được, về sau chỉ có thể chật vật đương đầu khó khăn.
Khuôn mặt anh tuấn của Hướng Quân tái xanh tái mét, nhưng anh ta vẫn ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng: “Vậy.... Camera vẫn còn ổn chứ?”
Hướng Thu Vân lắc đầu, trong miệng cảm thấy đắng chát: “Ném xuống đất, giẫm nát rồi” Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, không cam lòng hỏi: “Anh, video được camera quay lại sẽ đồng bộ rồi truyền tới đám mây lưu trữ đúng không?”
“Thời gian quá eo hẹp nên anh vẫn chưa kịp cài đặt! Chủ yếu là anh cảm thấy kế hoạch chi camera vào dây chuyền này rất ổn thỏa, cơ bản là sẽ không bị phát hiện! Đều do anh!” Hướng Quân vừa áy náy vừa hối hận, ước gì bóp chết được. bản thân lúc đó.
Ánh mắt Hướng Thu Vân tối sầm lại nhưng vẫn an ủi nói: “Cũng không có gì ghê gớm cả, có lẽ chờ mười mấy hai mươi mấy năm trôi qua, mấy người Hạ Vũ Hào Giang Hân Yên hết giận rồi thì sẽ không còn so đo với em như thế nữa”
Cứ cho rằng mười mấy hai mươi mấy năm sau mấy người Hạ Vũ Hào Giang Hân Yên không so đo với cô nữa, nhưng trong đời người lại có được mấy cái mười mấy hai mươi mấy năm đâu chứ?
Huống hồ chi sau khi trải qua mười mấy hai mươi mấy năm, mấy người Hạ Vũ Hào cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cô.
Nhưng nếu thế thì sao chứ? Anh trai đã dùng hết tất cả mọi cách để giúp cô, cô không muốn làm cho anh mình cảm thấy áy náy hay là điều gì khác.
Nhưng mà trong lòng Hướng Quân không nuốt xuống được cục tức này, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự giận dữ: “Không được, chuyện này không thể bỏ qua như thể được! Anh ta đánh gãy chân của em, tống em vào ngục giam, bây giờ lại ngủ với em, chiếm tiện nghi nhiều đến thế vậy mà còn muốn giữ em lại Club Mộng Hương cả đời, anh ta quả thật là cầm thú!”.
Anh ta thả Hướng Thu Vân xuống đất, ngại những điểm gồ ra khi mặc váy mà không có nội y của cô, anh ta trực tiếp cởi áo sơmi ra, lung tung lộn xộn mà trong vào người cô, trong khi chính anh ta thì cởi trần.
“Anh, chuyện anh bỏ thuốc anh ta, anh ta cũng chưa tới tìm anh, anh đừng tới chỗ anh ta tìm thêm phiền phức nữa!” Hai cánh tay Hướng Thu Vân cũng bị áo sơ mi trùm lấy nên không có cách cử động tay được, chỉ có thể chắn ở trước người anh ta.
Hướng Quân nổi cơn thịnh nộ, cái gì cũng nghe không vào, trực tiếp một chân đá văng cửa phòng đối diện với phòng 505 rồi đẩy cô vào trong: “Đây là phòng anh đã bao một ngày, em ở trong này ngủ một giấc cho tốt, không cần phải lo chuyện bên ngoài!”.
“Anh!!!” Hướng Thu Vân cau mày gọi anh ta một tiếng, muốn ngăn anh ta lại nhưng “Lạch cạch”, cửa bị anh ta khóa lại từ bên ngoài.