Hướng Thu Vân run rẩy hít sâu một hơi, chăm chú nhìn anh: “Chính miệng anh đã nói với tôi rằng sau này không cần đến Club Mộng Hương làm việc nữa, đúng chứ?”
“Đúng”
Hạ Vũ Hào nói.
Lời khẳng định của anh không làm Hướng Thu Vân vui mà ngược lại càng thêm tức giận: “Anh nói với tôi, sau này không cần đến Club Mộng Hương làm việc nữa, lại nói với anh tôi rằng sẽ không bỏ tôi... Hạ Vũ Hào, đùa bỡn tôi vui lắm sao?”
Trong hành lang lạnh lẽo, cơ thể cô nóng bừng vì tức giận. Hạ Vũ Hào củi nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, yết hầu của anh cứ lên xuống mà chẳng nói gì cả.
“Tại sao anh không nói gì?”
Hướng Thu Vân đứng yên tại chỗ, toàn thân như căng cứng. Lửa giận và nỗi oán hận như muốn phóng ra khỏi cơ thể.
Lâm Quỳnh Chi đứng ở bên cạnh nhìn hai người, sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm.
Một cơn gió thổi qua, bộ quần áo bệnh nhân bó sát vào người Hướng Thu Vân khiến cô đã gầy lại càng gầy hơn.
Hạ Vũ Hào nhìn vết thấy sẹo trên lông mày và thân hình gầy gò của cô, trái tim như bị thứ gì đó đâm vào: “Có phải đối với cô, việc ở lại bên cạnh tôi là một loại tra tấn không?”
“Anh nghĩ sao hả?”
Hướng Thu Vân nhướng đôi lông mày lên đầy vẻ mỉa mai giễu cợt, giọng nói cất cao có phần như đanh lại:
“Nếu như anh bị người ta hiểu lầm, sau đó người kia lại đánh gãy chân của anh rồi tổng anh vào tù. Sau đó lại bắt anh bán rẻ nhan sắc cho phụ nữ, họ còn trắng trợn vứt bỏ anh, chà đạp danh dự của anh trước mặt mọi người.
Họ khiến anh không thể mưu sinh mà chỉ có thể sống lay lắt qua ngày mà thôi.
Cô tiến lên một bước, như muốn xoáy vào anh rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu bị bắt buộc ở chung với người này, anh có cảm thấy đó là tra tấn không?”
Mỗi lần Hướng Thu Vân nói một câu, sắc mặt Hạ Vũ Hào lại trở nên tái nhợt hơn.
Mỗi một lời cô nói đều như một mũi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim anh không hề thương tiếc. Anh mím môi, trên ngực như có tảng đá đang đè nặng: “Tôi không thể buông tha cho cô.”
“A”
Hướng Thu Vân cười gắn, dường như muốn nổ tung cơn giận dữ: “Anh..”
“Cả đời này, cô chỉ có thể ở bên cạnh tôi, Hướng Thu Vân. Hạ Vũ Hào đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo ở đuôi mắt cô.
Trái tim như bị một cục bông thấm đẫm nước ngăn lại, nặng nề, áp lực. Mỗi một hơi thở đều cực kỳ khó khăn.
Ngoài hành lang có mấy cánh cửa sổ chưa đóng, một cơn gió mùa thu thổi vào khiến người ta lạnh thấu tận tâm can.
Lời nói của Hạ Vũ Hào giống như một chậu nước lạnh, dội từ đầu đến chân Hướng Thu Vân. Toàn thân cô lạnh ngắt, nhưng lửa giận trong lòng lại bùng cháy hừng hực.
Cái lạnh và cái nóng tồn tại cùng lúc khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như muốn xé toạc cô ra làm đôi.
“Hạ Vũ Hào!”
Hướng Thu Vân dùng sức hất tay anh ra, đôi mắt đỏ hoe:
“Nửa đời trước của tôi đã bị anh hủy hoại, anh còn muốn hủy hoại nửa đời sau của tôi nữa hay sao? Tôi với anh có thù oán gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy? Hå?"