Chân phải của cô vừa mới châm cứu xong, làm cô trở nên yếu ớt không có sức lực. Hướng Thu Vân chỉ có thể dựa sát vào tường để duy trì tư thế đứng thẳng.
"Hướng Thu Vân? Thật là trùng hợp"
Tiếng bánh xe vừa lăn qua đã nghe thấy giọng nói của Giang Hân Yên vang lên từ phía sau Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân vừa quay lại thì thấy Giang Hân Yên đang ngồi trên xe lăn và nở nụ cười trong trẻo với mình, mà Giang Minh Thắng lúc này cũng đang đứng ở bên cạnh xe lăn nhìn cô.
Nghĩ đến việc trước đây Giang Hân Yên từng hãm hại tính kế mình, Hướng Thu Vân nắm chặt tay, hận không thể giết chết cô ta.
Thấy vậy, Giang Minh Thắng từ sau xe lăn bước lên, đứng trước mặt Giang Hân Yên, khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám. Anh ta chất vấn: "Cô muốn làm gì?"
Hướng Thu Vân nhìn vẻ oai phong lẫm liệt của anh ta chỉ thấy buồn nôn ghê tởm. Cô khịt mũi, quay đi chỗ khác và tiếp tục nhìn xuống khuôn viên bên dưới của bệnh viện, không muốn để ý đến hai người họ một chút nào.
Cô vẫn luôn sống thực tế, biết rằng Hạ Vũ Hào không thích Giang Hân Yên, anh cũng sẽ không tạo chỗ dựa cho hai anh em nhà họ Giang này, cho nên cô không cần phải cố tỏ ra lịch sự với họ.
"Hướng Thu Vân, đây có phải là thái độ của cô đối với nạn nhân không?"
Sự thờ ơ lạnh lùng của cô khiến cho Giang Minh Thắng cảm thấy vô cùng tức giận. Rõ ràng là người phụ nữ này gây sự trước, thế nhưng hai năm trôi qua rồi mà cô thậm chí còn không ăn năn lấy một chút!
Giang Hân Yên kéo ống tay áo của anh ta, dịu dàng nói: "Anh à, anh đừng nói nữa, em cũng không trách cô ấy đâu. Dù sao trước kia cô ấy cũng là người nóng tính, từng làm ra những chuyện điên rồ để tranh giành anh Vũ Hào nên cũng hợp tình hợp lý"
"Em quá hiền lành nên mới bị người ta ức hiếp như vậy."
Vụ tai nạn giao thông năm đó khiến trong lòng Giang Minh Thắng vẫn còn sợ hãi: "Nếu như không phải em tốt số thì bây giờ em đã không còn mạng sống nữa rồi, bây giờ em lại còn nói đỡ cho Hướng Thu Vân"
Giang Hân Yên cắn môi, nũng nịu nói: "Anh à, dù sao trước kia cô ta là bạn của em. Hơn nữa ngoại trừ bị tàn phế một chân ra thì em cũng không chịu tổn thương nào khác cả.
Cô ta càng như vậy, Giang Minh Thắng càng tự trách mình: "Nếu như không phải vì anh thì em cũng không cần kết bạn với cô ấy, càng sẽ không xảy ra tai nạn giao thông sau này...
Cuộc trò chuyện của hai anh em bọn họ khiến dạ dày của Hướng Thu Vân cuộn trào cơn buồn nôn, gần như muốn nôn ra.
Cô thật sự không còn tâm trạng xem hai anh em họ tình cảm sâu sắc ở nơi này. Chưa để Giang Minh Thắng nói xong, cô quay người muốn quay trở về phòng bệnh.
Chân phải của cô bủn rủn bất lực, cô cũng không muốn yếu đuối trước mặt Giang Minh Thắng và Giang Hân Yên cho nên cắn răng, vịn vào bức tường mà bước từng bước chậm rãi về phòng bệnh.
Nhưng cô vừa mới chạm vào khoá cửa, còn chưa mở cửa ra thì đã bị Giang Minh Thắng bước vài bước đến và nắm lấy cổ tay cô.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, cố gắng che giấu sự yêu thương không thể nào vứt bỏ được trong sự chán ghét và căm giận:
"Em không được đi!"
"Buông tay ra!"
Hướng Thu Vân cố gắng vùng vẫy, nhưng cô vừa mới khỏi bệnh, không thể dùng nhiều sức nên không vùng vẫy ra được.