Cô ấy vừa nói vừa đi vào toilet rồi đóng cửa lại.
Trong lòng Hướng Thu Vân rối bời, chỉ cảm thấy thể xác tinh thần chưa bao giờ mỏi mệt đến thế. Cô nằm trên giường,
hai tay đặt lên cái bụng bằng phẳng rồi từ từ nhắm mắt lại.
Thật sự mong có thể ngủ mãi không tỉnh, không cần phải đối mặt với những sự vật, con người đáng ghét kia nữa.
Nhưng không thể, ít nhất là thứ hai, Hướng Thu Vân lại không thể không mặc bộ đồng phục nhân viên vệ sinh kia lên người và đi làm.
"Hướng Thu Vân, buổi trưa... buổi trưa tốt lành" Trên đường cô gặp phải mấy người đồng nghiệp. Đối phương cười nói chào hỏi với cô nhưng âm thanh lại không ngăn nổi sự run rẩy.
Hướng Thu Vân khẽ gật đầu với đối phương, cảm thấy buồn cười.
Nếu đã sợ cô, vì sao còn muốn chào hỏi cô?
Trên đường đi lại gặp không ít đồng nghiệp, quen hoặc không quen nhưng không ai không cố gắng chào hỏi thân thiết với cô.
Hướng Thu Vân khẽ gật đầu qua loa với bọn họ. Sau khi đi được vài bước, cô mới nghe thấy âm thanh bàn tán xì xào của bọn họ.
"Hôm qua, đám người Phân Tả xin lỗi Hướng Thu Vân nhưng cô ấy không tha thứ, về sau tất cả đều bị đuổi việc! Tính luôn chuyện photoshop, tổng cộng sáu mươi người đã bị đuổi việc!"
"Đuổi việc thôi còn đỡ, tôi nghe nói người an ninh photoshop kia vừa bị khai trừ thì cảnh sát đã đến đưa anh ta đi, dường như còn phải lãnh án. Đời này của anh ta coi như xong rồi!"
"Chà, không biết Hướng Thu Vân trèo lên được cành cây cao nào"
"Tốt xấu gì mọi người cũng là đồng nghiệp, Hướng Thu
Vân này cũng quá đáng thật! Người khác nói rằng cô ta dụ dỗ tổng giám đốc Hạ, bị ném ra ngoài trần truồng. Cô ta sợ xấu hổ thì sao lúc trước còn làm loại chuyện đó chứ! Làm kỹ nữ còn muốn được lập đền thờ, buồn nôn thật!" .
Cũng không biết bọn họ có cố ý hay không, âm thanh không lớn nhưng cũng vừa đủ để Hướng Thu Vân nghe rõ ràng.
Hướng Thu Vân đứng ngược sáng, khóe miệng cong lên một cách mỉa mai. Cô quay người lại nhìn bóng lưng ba người đang nói chuyện: "Dừng lại"
Cô không biết vì sao Hạ Vũ Hào đuổi việc những người kia nhưng cô sẽ không khờ dại cho rằng anh làm việc đó vì cô.
Ba người dừng bước, quay lưng nhìn cô.
Trong đó một người lên tiếng một cách quái gở: "Cô gọi mấy người chúng tôi có việc gì?".
"Vừa rồi cô là người nói tôi làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ đúng không?" Hướng Thu Vân nhận ra giọng nói đó, từng bước từng bước đi về phía cô ta.
Đồng tử của cô ta phản chiếu bóng người càng lúc càng gần của cô. Cô ta trút bỏ dáng vẻ khom khom ban đầu, đứng thẳng lưng lên: "Tôi không biết cô đang nói."
Bốp!
Hướng Thu Vân chưa để cô ta nói xong đã tát một bạt tay lên mặt cô ta.
"Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?" Cô gái ôm lấy gương mặt bị đánh, nhìn cô một cách căm tức: "Cô chính là kẻ làm. kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Làm sao? Có gan làm, không có gan nhận sao?".
Hai người đi cùng nhanh chóng kéo cô ta lại, không
ngừng nháy mắt ra hiệu với cô ta.
"Hai người đừng giữ tôi!" Cô gái bị tát, cơn tức giận cũng xộc lên: "Hôm nay tôi phải mắng cái thứ không biết xấu hổ này. Cũng chẳng nhìn lại bản thân có đức hạnh gì, thế mà còn đi dụ dỗ tổng giám đốc Hạ, bị người ta ném... Ai u!".