Đôi mắt Hạ Vũ Hào phản chiếu gương mặt giận dữ và căm thù của Hướng Thu Vân. Trái tim anh đau nhói.
Trước đây, lúc cô cả ngày cứ bám lấy anh vẫn không được anh đáp lại tình cảm, phải chăng cô cũng từng khó chịu thế này?
“Không còn gì để nói đúng không?”
Hướng Thu Vân như thể rít từng chữ qua kẽ răng: “Hạ Vũ Hào, có phải anh cảm thấy rằng tôi yêu anh là bản năng đúng không? Cho nên dù anh đã hành hạ tôi hai năm vì một sự hiểu lầm nực cười, tôi cũng nên chấp nhận và tiếp tục yêu anh?"
"Đúng vậy, là tôi quá ngu ngốc, bị người khác kích động một chút liền mặc đồ lót gợi cảm đi quyến rũ đàn ông. Vì chuyện này khiến anh hiểu lầm tôi cũng có phần lỗi. Tôi cũng sẵn sàng chấp nhận hình phạt tương xứng. Tôi và anh hủy bỏ hôn ước hay là mắng chửi tôi thế nào cũng được! "
"Nhưng anh chưa hỏi han gì đã một mực cho rằng tôi bắt cá hai tay. Anh đánh gãy chân của tôi, tổng tôi vào tù, còn bắt tôi làm việc ở một nơi như Club Mộng Hương để chà đạp tôi ... Anh không cảm thấy việc làm của mình rất quá đáng sao?"
Nói đến câu cuối cùng thì cô đã gần như hét lên.
Cửa phát ra tiếng két’ rồi hé mở, lộ ra một góc áo của Chu Hồng. Cánh cửa nhanh chóng được khép lại từ bên ngoài. Chu Hồng ở ngoài giật mình thon thót, cứ sợ Hạ Vũ
Hào và Hướng Thu Vân sẽ tính sổ với cô ấy. Tuy nhiên, hai người ở bên trong lại không có phản ứng, dường như vừa rồi cũng không nghe thấy gì cả.
Hạ Vũ Hào nhìn đôi mắt đỏ ngầu, bừng bừng lửa giận của Hướng Thu Vân, trong lòng khó chịu như bị ai đó bóp nghẹn.
Anh mím mội, muốn thử đưa tay lên lau nước mắt cho cô, nhưng sau khi bị tiêm thuốc mê thì toàn thân không thể nhúc nhích nổi.
Anh mấp máy môi muốn nói chuyện. Rõ ràng là có chuyện muốn nói nhưng cổ họng như có thứ gì đó chặn lại, không thể thốt ra được lời nào.
Lần đầu tiên trong đời anh nếm trải mùi vị hối hận.
Hai người nhìn nhau, không nói nên lời. Bầu không khí trong phòng bệnh như bị nén lại, việc hít thở cũng trở thành xa xỉ.
“Có lúc tôi thật sự muốn giết anh chết cho rồi!”
Hướng Thu Vân nắm lấy cổ họng anh rồi từ từ siết chặt: “Giết chết anh rồi, tôi cũng sẽ được giải thoát!”
Sức mạnh của đôi tay chứng tỏ cô không hề nói đùa.
Mặt Hạ Vũ Hào dần tái đi vì nghẹt thở. Trông anh có chút khổ sở nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm không hề dao động, như thể người bị bóp cổ không phải là anh.
“Bây giờ tôi đã không động đậy được rồi, em cứ thử xem sao”