Vẻ mặt Giang Hân Yên đầy kinh ngạc dừng lại: "Anh Vũ Hào, tại sao lại ở đây vậy?”
“Chỉ là tình cờ có một căn nhà ở đây thôi” Hạ Vũ Hào nói.
Giang Hân Yên chống tay trên xe lăn, ánh mắt dừng lại ở trên người anh có chút băn khoăn, cắn môi hỏi: “Trên người của anh sao lại bị thương thành ra như vậy? Có phải là bởi vì chuyện của Hương Thu Vân đã chọc cho ông nội tức giận đúng không?”.
“Tôi vô tình bị ngã thôi” Hạ Vũ Hào mặt mày đạm mạc: "Tôi hơi mệt, về trước nghỉ ngơi đây”
Nói xong anh xoay người rời đi luôn.
Mà Giang Hân Yên ở phía sau liên tục gọi anh lại: "Anh Vũ Hào dừng lại một lát được không? Em có chuyện muốn nói với anh”.
Hạ Vũ Hào dừng bước chân, một lần nữa xoay người đối mặt cô ta”
“Nghe nói chân của Hương Thu Vân khôi phục rất tốt?” Thần sắc Giang Hân Yên phức tạp hỏi.
Hạ Vũ Hào kéo kéo khóe môi: "Ừ, so với cô thì tốt hơn nhiều, bác sĩ Lục nói thêm một thời gian nữa là có thể khiêu vũ lại rồi”
Nghe đến đây hai tay Giang Hân Yên nắm chặt lấy xe lăn, các đốt ngón tay do dùng sức quá lớn mà có chút trắng bệch. Cô ta cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười: "Vậy sao?”
“Ừ” Hạ Vũ Hào nói: “Tôi đang chuẩn bị, một thời gian nữa sẽ đưa cô ấy trở lại trường học để tiếp tục học tập, nhiều nhất một năm sau chắc chắn cô ấy có thể một lần nữa đứng trên sân khấu biểu diễn. Nếu như có quan tâm thì tôi có thể nhắc cô ấy gửi thiệp mời cho cô tới xem”
Giang Hân Yên chỉ cười khổ một tiếng: "Không cần đâu, từ lúc hai chân em bị gãy em đã tự nói với lòng sẽ không bao giờ xem khiêu vũ thêm một lần nào nữa”
“Vậy à?” Đuôi lông mày Hạ Vũ Hào hơi nhướng lên một chút: "Hướng Thu Vân thì khác. Cô ấy mỗi ngày đều xem đi xem lại những video này, còn cố gắng rèn luyện không ngừng. Hôm qua cô ấy mới nói với tôi chỉ cần chân của cô ấy tốt lên là có thể ngay lập tức lên sân khấu để biểu diễn rồi, cô ấy rất tự tin vào chính mình”
Giang Hân Yên cụp mắt xuống dưới mắt hiện lên một tia u tối, một lần nữa ngẩng đầu lên thì thần sắc đã khôi phục lại vẻ tự nhiên như lúc ban đầu.
Cô ta chỉ tay về phía căn biệt thự trước mặt: "Hướng Thu Vân hiện tại cũng đang ở đây sao?”
“Ừ, đấy là phòng tân hôn của chúng tôi.” Không biết cố ý hay vô tình mà Hạ Vũ Hào cố tình nhấn mạnh mấy chữ phòng tân hôn.
Giang Hân Yên cắn cắn bờ môi, thở dài nói: “Thật ra em không muốn khởi kiện Hướng Thu Vân một chút nào, chỉ cần anh Vũ Hào ngừng việc trị liệu đối chân cho cô ta lại, sau đó yêu cầu cô ta chính thức nói lời xin lỗi, em có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện, không tiếp tục cùng cô ta so đo những chuyện trước đây nữa.”
“Không cần phải phiền phức như vậy làm gì, Hướng Thu Vân thích khiêu vũ như vậy, tôi thấy cô ấy vì không thể khiêu vũ mà khổ sở, thật sự rất đau lòng” Hạ Vũ Hào nhàn nhạt nói thay cho câu trả lời.
Vẻ mặt Giang Hân Yên đanh lại một lúc, ôn nhu hỏi: "Tình cảm của anh Vũ Hào
và Hướng Thu Vân tốt như vậy, chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn cô ta bị tống vô tù sao?”