“Em gái tao suýt nữa thì bị mày hại chết, vậy mà mày vẫn còn mặt mũi giả làm người vô tội sao?!”
Hướng Quân đưa hai tay ra nắm lấy cổ áo của quản lý Chu rồi nhấc bổng ông ta lên, từng chữ anh ta nói đều nặn ra từ kẽ răng.
Quản lý Chu kinh hãi, khuôn mặt ông ta không còn chút huyết sắc nào, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, ông ta rụt cổ lại vội vàng nói:
"Chuyện...chuyện này không thể trách mỗi tôi được, cô ấy tới đây làm việc. Cấp dưới làm việc cấp trên giao là chuyện bình thường, tôi cũng không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì!"
"Là...Là cô Hướng nói, cô ấy tuân theo quy định nên không thể trách tôi! Hướng Thu Vân, không biết cô ấy cô ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Nói xong câu cuối, ông ta bật khóc.
Lúc bảo Hướng Thu Vân tự mình đi quét dọn sân thượng, ông ta cũng đã cố gắng ăn nói cẩn thận, coi như cho mình một đường lui, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến ông ta!
Nhưng ai ngờ được Hướng Quân lại là người không nói đạo lý! Đám đông đứng xung quanh xem náo nhiệt còn cười nói vui vẻ, chỉ sợ chưa đủ lớn chuyện.
Thường thì người trong club Mộng Hương sẽ đến can thiệp, không giải quyết được thì mời Mộng Hàm hoặc Hạ Vũ Hào tới giải quyết nhưng hôm nay bọn họ đã nhận được chỉ thị của cấp trên, biết mình nên làm gì, coi như không biết chuyện quản lý Chu bị đánh.
Ban đầu quản lý Chu có ý đem trách nhiệm đổ lên đầu cấp trên, để Hướng Quân đến tìm Mộng Hàm hoặc Hạ Vũ Hào tính sổ, buông tha cho cấp dưới như ông ta.
Nhưng Hướng Quân vừa nghe thấy mấy lời này, anh ta lại càng tức giận đạp cho ông ta vài cái:
“Lôi tên họ Hạ ra làm chỗ dựa, mày cho là tao sợ anh ta sao?!"
Quản lý Chu cuộn mình cầu xin sự thương xót, khóc cạn nước mắt nhưng chẳng có tác dụng gì.
Hướng Quân đánh mệt mới dừng lại, túm cổ áo quản lý Chu xách lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Buổi tối mày sai em gái tao đi quét dọn sân thượng, có một người tên Lâm Tuyết Nghi khóa cửa sân thượng lại... Nói, có phải chúng mày thông đồng với nhau không?! "
Mọi người thở dài một tiếng, Hướng Quân nổi tiếng là cuồng em gái, lần này quản lý Chu dám nhốt em gái Hướng Quân trên sân thượng, bảo sao bây giờ Hướng Quân nổi điên lên, ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Khóa khóa cửa?!”
Đêm qua mưa nhỏ đột nhiên chuyển thành mưa lớn, nếu bị nhốt trên sân thượng thì sẽ xảy ra chuyện! Quản lý Chu sợ tới mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
"Tôi không biết, tôi để Hướng Thu Vân đi lau... quét dọn trên sân thượng thôi, còn chuyện cửa bị khóa... bị khóa thì tôi không biết. Anh không thể vì một phút kích động nhất thời mà giận chó đánh mèo!"
Ông ta sợ đến nỗi vừa nói vừa tè ra, ngay lập tức khắp nơi tràn ngập mùi khai của nước tiểu.
Hướng Quân cau mày ném quản lý Chu xuống đất, lùi lại mấy bước. Đám đông xúm vào xem náo nhiệt cũng như được lên dây cót, đồng loạt lui về sau vài bước, rất nhiều người bịt mũi lại. “Ý của cấp trên?”
Lúc này, một giọng nữ trầm ngâm truyền đến, rất nhiều người đàn ông có mặt ở đầy phải sững sờ.
Mộng Hàm thướt tha đi tới, lười biếng nói: "Nỗi oan lớn thế này, tôi không gánh nổi"
Quản lý Chu nhìn thấy cô ta, khuôn mặt lúc đỏ bừng lúc lại tái xanh, như thể bảng màu bị xáo trộn, cả người ông ta run như cầy sấy, đợi nửa ngày không nói được một câu.
“Mẹ nó!”
Hướng Quân nhổ một miếng nước bọt xuống đất, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ban đầu anh ta xem camera còn cho rằng vì Thu Vân chọc giận Hạ Vũ Hào nên Hạ Vũ Hào mới cố tình trừng trị em gái mình.
Nhưng anh ta không ngờ đó lại là âm mưu của tên quản lý nhỏ nhoi này!