Thấy như thế, Chu Hồng tiến lên muốn nói gì đó, Hướng Thu Vân kéo cô ấy lại.
Trình Thành cầm khăn giấy lau nước mắt trên mặt “Cảm ơn quản lý thông cảm, nếu không phải là bị ép bất đắc dĩ, tôi thực sự sẽ không ra làm chuyện như thế này!”
“Tôi cũng không muốn làm khó dễ anh”
Mộng Hàm nói:
“Chỉ có điều, dù thế nào thì Chu Hồng đều là nhân viên của club, video và ảnh chụp của cô ấy cùng người đàn ông khác vẫn đang ở chỗ anh tóm lại là không tốt.”
Trình Thành từ dưới đất bò dậy, chân còn có chút run, nghe nói như thế, anh ta vội vàng nói:
“Những thứ này này cũng là cậu Bùi ép nhét vào cho tôi, tôi có thể giao ra hết! Dù nói thế nào Tiểu Hồng cũng là bạn gái cũ của tôi, tôi sẽ không đối xử với cô ấy như thế!”
Hướng Thu Vân cảm thấy lý do mà anh ta tìm lý do thật sự rất vụng về, những tấm ảnh và video kia là nhiều năm chụp lén mà ra, chẳng lẽ Bùi Tân sẽ nhàm chán mà đi ngược về mấy năm trước để quay lén video trên giường của Chu Hồng?
“Đồ đều trong điện thoại, trong ổ mây cũng có, trong thẻ SD cũng có”
Trình Thành run rẩy đưa điện thoại đến trước mặt Mộng Hàm.
Mộng Hàm nhận lấy điện thoại, xoay trên tay một chút: “Người đứng đằng sau club Mộng Hương là ai, anh biết chứ nhỉ?”
“Tôi cam đoan, tất cả video và hình ảnh đều ở đây, tôi tuyệt đối không giữ lại một chút nào!”
Trình Thành gấp đến độ chỉ còn thiếu mỗi chỉ tay lên trời mà thề.
Nghe đến đây, Mộng Hàm cười cười, sau đó đưa di động cho một người đàn ông bên cạnh ngay trước mặt anh ta:
“Được rồi, quản lí Tống, làm việc đi, thứ nào nên tiêu hủy thì phải tiêu hủy đi”
Cô có ý riêng mà liếc nhìn Trình Thành: “Người nên xử lý thì cũng xử lý đi, bây giờ thật là bất kì một thứ sâu bọ nào cũng dám đến chỗ người của tôi ăn vạ.
Mộng Hàm không thèm để ý đến Trình Thành đang cầu xin tha thứ nữa, dùng giày cao gót ưu nhã đá vắng anh ta, sau đó hỏi Hướng Thu Vân: “Nơi này quá ồn, tôi vẫn nên đưa cô Hướng trở về đi thôi”
“Được. Hướng Thu Vân nói.
Nhưng cô còn chưa đi được hai bước đã bị Chu Hồng kéo lại: “Cảm ơn” “Người giúp cô là chị Hàm, không phải tôi.”
Hướng Thu Vân né ra khỏi cánh tay của cô ấy.
Chu Hồng lau nước mắt ở khóe mắt, cũng không dây dưa về vấn đề này nữa, mà là thấp giọng nói:
"Tôi cho rằng sau khi tôi gửi video của Lâm Tuyết Nghi cho cô thì cô sẽ không nhận người bạn là tôi nữa chứ"
“Tôi còn có việc, đi trước đây”
Hướng Thu Vân mấp máy môi, đi theo sau lưng Mộng Hàm, rời đi.
Chu Hồng nhìn bóng lưng quyết tuyệt của cô quyết tuyệt, đau đớn dùng hai tay ôm kín mặt, có nước mắt chảy ra giữa các ngón tay của cô ấy.
Sau khi lên xe, Mộng Hàm nói: “Thật ra đối phó với hạng người như Trình Thành, căn bản không cần phải tốn nhiều công sức như thế"