Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Thu Vân dùng sức nắm chặt ga giường, cam lòng? Làm sao có thể cam tâm? Chẳng qua là thực tế thôi thúc cô làm như vậy mà thôi. 

"Nếu cô không cam lòng, thì thử đi." Thấy cô không kháng cự, Chu Hồng tiếp tục nói: "Kết quả xấu nhất chính là quyến rũ thất bại, tổng giám đốc Hạ tức giận trừng phạt cô, nhưng hẳn là... Nói một câu không dễ nghe, cô đừng để ý, có tệ hơn nữa thì cũng không tệ hơn bây giờ lắm đâu”. 

Hướng Thu Vân mím chặt môi, đáy mắt tối tăm không rõ. 

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng những gì Chu Hồng nói chính là sự thật: cô bị Hạ Vũ Hào đánh gãy chân, tống vào tù hai năm, hiện tại lại bị anh cưỡng ép ở lại Club Mộng Hương chịu nhục... Cho dù lại chọc anh tức giận, còn có thể tệ đến đâu nữa chứ? 

Biểu tình của cô không thay đổi rõ rệt, nhưng Chu Hồng làm việc ở câu lạc bộ nhiều năm, am hiểu nhất chính là quan sát sắc mặt, cô ấy cảm thấy Hướng Thu Vân có chút động tâm. 

Chu Hồng nhét hộp quà vào trong ngực cô: "Đàn ông có ưu tú đến đâu, cũng là đàn ông, có bản tính xấu của đàn ông. Theo lời cô nói, tổng giám đốc Hạ thích cô Giang nhưng lại không cự tuyệt cô tỏ tình, cũng đủ để chứng minh anh ta không chung tình như vậy? 

Lần này Hướng Thu Vân không cự tuyệt, ngón tay khẽ run rẩy nhận lấy hộp quà. 

Cô không muốn khuất nhục sống dưới cái bóng của Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên như vậy nữa, cô muốn rời đi, nằm mơ cũng muốn rời đi. 

"Như vậy mới đúng, đánh cược một phen, ít nhất còn có cơ hội thành công, thua rồi nhiều nhất cũng chính là tiếp tục sống cuộc sống như bây giờ." Chu Hồng hất cằm chỉ vào hộp quà trong lòng Hướng Thu Vân: "Tôi đã hỏi rất nhiều người, hơn nữa bản thân tôi cũng đã thử qua, ba loại nội y tình thú này hiệu quả rất tốt.” 

Lông mi dày như cánh bướm của Hương Thu Vân chớp chớp vài lần, mỗi trắng như sắc mặt, trên cánh mũi lấm tấm mồ hôi lạnh. 

Người như Hạ Vũ Hào, đại khái có trăm ngàn biện pháp khiến cô càng thống khổ hơn, nhưng bị anh đánh gãy chân cô đều chịu đựng được, cùng 

lắm thì trải qua thêm mấy lần đau đớn như vậy... 

"Cô mở ra xem thử đi." Chu Hồng cầm lấy hộp quà, mở bao bì ra, lôi ra một mảnh nội y tình thú mỏng như cánh dế cơ hồ không có mấy miếng vải: "Nếu không hài lòng, thì cô..." 

Lạch cạch. 

Tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên. 

Bắt đầu từ khi Chu Hồng lấy nội y tình thú ra, trái tim và thân thể Hướng Thu Vân liền căng thẳng, lúc này nghe được tiếng mở cửa, cô theo bản năng đoạt lấy hộp quà cùng bộ đồ lót tình thú trong tay Chu Hồng, nhét vào trong chăn. 

"Có phải làm cô sợ không?" Giang Hân Yên ngồi trên xe lăn, cắn cắn môi, dịu dàng nói: "Vào không gõ cửa, xin lỗi”. 

Giang Minh Thắng đứng ở phía sau xe lăn, lạnh mặt nhìn Hướng Thu Vân, nhìn thấy sắc mặt cô vẫn tái nhợt không có huyết sắc, mới cau mày thu hồi ánh mắt. 

Chu Hồng vốn đang ngồi trên giường, thấy hai người tiến vào, lập tức đứng lên, cúi đầu không dám nhìn hai người, tay dán chặt hai bên khẽ run rẩy. 

Trước kia cô ấy nghe mấy khách hàng nói qua, hai nhà họ Hạ và họ Giang muốn kết thông gia, nếu để cho anh em nhà họ Giang biết cô ấy giúp Hương Thu Vân sắc dụ tổng giám đốc Hạ...Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt, không dám nghĩ nữa. 

"Có việc gì không?" Hướng Thu Vân thần sắc tự nhiên lau mồ hôi trên trán, thản nhiên hỏi. 

Giang Hân Yên đang muốn mở miệng, Giang Minh Thắng liếc Hướng Thu Vân, đáy mắt hiện lên một tia đấu tranh, lên tiếng trước: "Hân Yên, anh ở cửa chờ em, có chuyện gì thì gọi anh”. 

"Ừm, được" Giang Hân Yên cong khóe môi, gật đầu. Giang Minh Thắng quay đầu đi về phía cửa. 

"Anh Giang tốt nhất đừng ra ngoài." Hướng Thu Vân gọi anh ta lại, trên mặt có chút châm chọc: "Để một mình cô Giang ở lại chỗ tôi, ngài không sợ cô ấy sẽ bị tôi khi dễ sao?” 

Giang Minh Thắng cầm tay nắm cửa chợt dừng lại, xoay người, khuôn mặt tuấn tú xanh mét, ánh mắt rơi trên người Hướng Thu Vân sắc như đao, lạnh thấu xương. 

Chu Hồng ho khan một tiếng, ánh mắt như bị chuột rút nháy mắt với Hướng Thu Vân, nhưng một chút tác dụng cũng không có, người ở phía sau căn bản không nhìn cô ấy. 

Cô cố gắng cúi đầu thấp hơn, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. 

"Không có gì, anh muốn ra ngoài thì cứ đi đi" Gương mặt xinh đẹp của Giang Hân Yên đều là chân thành: "Em tin tưởng hai năm trước Hướng Thu Vân đụng phải em chỉ là nhất thời ma xui quỷ khiến bản tính của cô ấy cũng không xấu” 

Nhưng mặc kệ cô ta nói như thế nào, Giang Minh Thắng cũng không yên tâm, kiên trì muốn ở lại chỗ này. 

“Anh Giang và cô Giang tìm tôi có chuyện gì sao?” Hướng Thu Vân mím môi, đáy mắt lóe ra chán ghét hai anh em họ: "Nếu không có việc gì thì mời hai vị rời khỏi đây, coi như làm một việc tốt rồi.” 

Giang Minh Thắng nhíu chặt mày: "Hân Yên đặc biệt tới đây xin lỗi cô, cô nhất định phải hùng hổ bức người như vậy sao?” 

"Xin lỗi?" Hướng Thu Vân nhếch môi, trong mắt không có chút ý cười nào: "Nếu hai người đến xin lỗi, tôi đã nhận được, hai người có thể đi rồi” 

Nghe vậy, Giang Hân Yên giãy dụa xuống xe lăn, Giang Minh Thắng vội vàng tiến lên ôm cô ta, đề phòng cô ta bị ngã. 

"Hướng Thu Vân, hôm đó không cẩn thận đổ nước nóng lên người cô, hại cô bị thương nặng như vậy, đều là lỗi của tôi." Giang Hân Yên mười phần Vy náy cúi đầu chín mươi độ, chân thành nói: “Xin lỗi” 

Hướng Thu Vân lạnh nhạt nhìn Giang Hân Yên, cô thua trong tay người này, tựa hồ là chuyện tất yếu. 

"Hôm qua anh Hướng Quân đến Club Mộng Hương tìm tôi, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nước nóng cũng hắt rồi, tôi không có gì để nói, những thứ này đều là tội ác giả ác báo" . 

Giang Hân Yên đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi thật sự là lỡ tay khiến cô bị thương mà cảm thấy có lỗi, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK