Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là mọi khi, Hướng Quân nhất định sẽ kiếm chuyện với Lục Thanh Sơn, nhưng bây giờ trong lòng anh ta chỉ nghĩ đến Hướng Thu Vân nên không thể quan tâm gì khác.

 

Anh ta khó nhọc nhảy đến trước mặt Hạ Vũ Hào, nhìn thẳng vào mặt Hạ Vũ Hào. 

Đột nhiên anh ta ưỡn người, dùng một tư thế khá kỳ quái để quỳ xuống rồi thẳng lưng lên: 

"Hạ Vũ Hào, Hướng Quân này cả đời chưa từng cầu xin ai, nhưng hôm nay xem như tôi cầu xin anh. Anh hãy làm ơn buông tha cho Thu Vân được không?"

 

Lông mày Hạ Vũ Hào cau nhẹ đến gần như không thấy. Anh cúi xuống đỡ cánh tay đang bị thương của Hướng Quân.

 

Nếu như bình thường thì đã có thể nâng Hướng Quân lên, nhưng hôm nay Hướng Quân kiên quyết quỳ gối, hơn nữa trên người đang bị bỏ bột. Hạ Vũ Hào không thể miễn cưỡng kéo anh ta đứng dậy. Hai người nhất thời cứ giữ nguyên tư thế như vậy.

 

Hướng Quân quỳ gối, mắt đỏ ngầu chứa đầy uất hận và bất lực: 

"Tôi đúng là giống như những gì người khác nói, chỉ là thứ cậu ấm vô dụng. Ngoại trừ ăn no rồi chờ chết thì chả biết làm cái gì, cũng không hiểu được suy nghĩ của loại người giỏi giang như các anh. " 

“Nhưng mỗi người chỉ có một sinh mạng thôi mà Hạ Vũ Hào. Anh tỉnh lại xem Thu Vân nó đã vì anh suýt chết mấy lần rồi? Cho dù con bé có không đúng chỗ nào, khiến anh không vui cỡ nào thì cũng nên hả giận rồi chứ?"

Nghe vậy, Hạ Vũ Hào rũ mắt nhìn Hướng Quân, buông anh ta ra rồi lùi lại một bước. 

Anh không nói gì nhưng thái độ đã quá rõ ràng.

 “Con mẹ nó... Vẫn không chịu buông tha cho Thu Vân sao?” 

Hướng Quân nắm lấy tay Lâm Quỳnh Chi, đứng lên một cách khó khăn. Đôi mắt đỏ ngầu như sắp bật cả máu mắt ra.

 “Họ Hạ kia, có phải anh không giết chết Thu Vân thì anh sẽ không buông tay?”

 

Anh ta cố gắng tiến về phía trước, nhưng vì bó bột ở tay và chân nên cử động không tiện. 

Lâm Quỳnh Chi ngăn anh ta lại.

 Ngón tay Hạ Vũ Hào khế khép lại, trái tim như bị một bàn tay to vô hình giữ chặt. 

Anh bị đè nén tới mức mỗi một hơi thở cũng hết sức khó khăn.

 

Anh nhếch đôi môi khô khốc: “Tôi sẽ tự giải quyết tốt chuyện giữa tôi và cô ta.”

 

Nghe thấy những lời này, lý trí của Hướng Quân đã biến mất: “Giải quyết tốt cái rắm! Hạ Vũ Hào, mày đừng tưởng mày là người nhà họ Hạ thì bố mày không làm gì được mày nhả”

 

Anh ta và Lâm Quỳnh Chi xuất hiện quá đột ngột, người phía sau đang gọt táo và không kịp đặt con dao gọt hoa quả trên tay xuống.

 

Với vẻ mặt dữ tợn, anh ta giật lấy con dao gọt hoa quả từ tay cô ta. Trong tiếng hét của cô ta, anh ta lao tới chỗ Hạ Vũ Hào. 

Con dao hướng vào bụng dưới của Hạ vũ Hào.

 “Bố mày hỏi mày một câu, có tha cho Thu Vân không?”

 Hướng Quân nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Vũ Hào, gắn từng chữ trong cổ họng: “Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.

 

Nói rồi, anh ta lại đâm con dao về phía trước. Mũi dao sắc bén xuyên qua lớp áo sơ mi trắng trên người Hạ Vũ Hào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK