"Cô ấy đã làm việc có lỗi với chị dâu em, bây giờ chị dâu em với tư cách là người bị hại chỉ nói ra sự thật, vậy thì tại sao lại muốn chị ấy đi xin lỗi Hướng Thu Vân?"
Mấy nhân viên phục vụ đứng một bên chỉ im lặng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám trắng trợn đi hóng chuyện nhưng lại đứng một bên nghe rất nghiêm túc, vì thế đối với Hướng Thu Vân lại càng thêm chán ghét. “A!” Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, liếc xéo Giang Hân Yên: “Tôi nhớ rõ mình đã nói nhà họ Hạ không nhất định phải kết hôn với nhà họ Giang."
Hai tay đang đặt trên đùi của Giang Hân Yên đã nắm chặt quần áo, khuôn mặt thanh lệ phút chốc trở nên tái nhợt.
“Về phần anh Giang đây. Hạ Vũ Hào đi đến trước mặt Giang Minh Thắng, đặt tay lên vai anh ta, ánh mắt hơi lạnh: “Là chính anh ta quấn lấy Hướng Thu Vân, chứ không phải Hướng Thu Vân quấn lấy anh ta, đúng không?”
Nghe những lời này mấy người phục vụ có chút ngốc, cách nói của hai người khác nhau một trời một vực, vậy rốt cuộc ai mới là người nói đúng?
"Mấy người đứng trơ ra đó làm gì? Nhanh lại đây giúp một tay đi, không thấy đang rất bận sao?"
Thấy hai bàn bên đó đang phát sinh tranh chấp, quản lý đại sảnh lo lắng mấy người phục vụ đứng đó nghe phải việc không nên nghe rồi lại chọc tới bọn họ nên lập tức gọi mấy người đó đi qua chỗ khác.
Giang Hân Yên mỉm cười, còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Giang Minh Thắng nhanh chóng ngăn lại. Anh ta đột nhiên đứng lên, vẻ mặt đẹp trai đầy u ám nói: “Đủ rồi!”
Nói xong anh ta cũng không đếm xỉa tới ai mà sải bước đi thẳng ra cửa. “Giang, Minh, Thắng!” Tống Như gào thét phía sau lưng anh ta nhưng không có ai trả lời, thậm chí anh ta còn không dừng lại mà đi ra khỏi nhà hàng tôm hùm đất.
Vành mắt cô ta đỏ bừng vì tức giận, muốn chạy ra đuổi theo anh ta nhưng vừa đi được vài bước cô ta đã lùi lại, vô cùng miễn cưỡng mà nói xin lỗi Hướng Thu Vân, mỗi từ mỗi chữ đều như phát ra từ kẽ rằng: "Rất xin lỗi, hôm nay là do lỗi của tôi, như vậy đã được chưa?"
"Người đàn ông của mình mà còn không quản được thì tốt nhất cô nên xem lại bản thân mình đi, không thể cứ mỗi lần có việc gì lại đổ lên đầu tôi, thật ghê tởm." Hướng Thu Vân nhìn thẳng cô ta nói ra từng câu từng chữ
Tổng Như đã rất tức giận nhưng khi liếc mắt thấy Hạ Vũ Hào đang đứng bên cạnh, cô ta liền hít sâu một hơi, nghẹn đỏ cả mặt: "Đã biết, bây giờ tôi có thể đi rồi chứ?"
"Tôi có nói là không cho cô đi sao?"
Âm thanh lạnh nhạt của Hướng Thu Vân truyền tới. Tống Như trừng mắt liếc cô một cái, nói với Hạ Vũ Hào: "Tôi còn có việc phải đi trước, tạm biệt." Nói rồi liền xoay người liền đuổi theo Giang Minh Thắng.
Giang Hân Yên vô cùng tổn thương mà nhìn qua Hạ Vũ Hào: "Anh Vũ Hào, vậy em đi trước nha, anh nhớ đừng ăn đồ cay và hải sản, không tốt cho vết thương của anh đâu."
Không đợi Hạ Vũ Hào trả lời, Hướng Thu Vân đã lên tiếng trước: “Làm phiền cô Giang chờ một chút.
Giang Hân Yên cắn môi: “Cô muốn tôi thay cô xin lỗi chị dâu sao?"
Phía bên này Nhậm Gia Hân đang làm mặt quỷ với Chung Khách Hiên, nhỏ giọng nói gì đó, thỉnh thoảng lại liếc mắt qua nhìn Giang Hân Yên.
Hướng Thu Vân: "Nếu như cô Giang đây không biết được trong lòng tôi nghĩ gì thì cũng đừng đoán mò như vậy, loại lời nói tự cho mình là người thông minh như vậy rất ghê tởm."
Cô nhếch khỏe môi: "Tôi gọi Ngài lại là muốn nói với Ngài một điều: Sau này mỗi lần Ngài mở miệng cũng không cần phải nói 'tuy Hướng Thu Vân là bạn của tôi, mỗi lần nghe thấy câu nói đó tôi đều thấy ghê tởm hết cả ngày, đến ăn cơm cũng không ngon, so với việc ăn phải một con ruồi còn thấy ghê tởm hơn."