“Tôi có thể hiểu được, tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Cô Giang yên tâm, chỗ này của chúng tôi tuyệt đối không truyền những thứ không nên ra ngoài”
Giám đốc nói.
Độ cong khóe miệng Giang Hân Yên lớn hơn một chút: “Trước đây từng nghe Tổng Giám đốc Lưu nhắc tới anh nói là làm việc đáng tin cậy, tôi tất nhiên yên tâm”
Cô ta lại cùng giám đốc nói đôi ba câu rồi mới lăn xe lăn rời khỏi căn phòng
sang trọng.
Ba Giang mẹ Giang còn đang đợi cô ta, những người khác đã sớm đi hết rồi. Thấy vậy Giang Hân Yên khẽ mím mím khóe miệng, đáy mắt thoáng hiện lên một chút châm chọc.
Cô ta thay bọn họ giải quyết hậu quả ổn thoả nhưng không có lấy một người chờ đợi cô ta!
“Ả phụ nữ này ngoài ngoại hình có hơi xinh đẹp thì thật sự cái gì cũng tệ cả, cũng không biết ông ngoại con rốt cuộc coi trọng cái gì ở cô ta nữa!”
Mẹ Giang tức tối mà nói: “Con xem đi, bởi vì ả phụ nữ này mà trên mạng cũng đã viết chúng ta thành cái dạng gì rồi chứ?!”
Giang Hân Yên quay đầu thoáng nhìn về phía căn phòng sang trọng, mệt mỏi nói chuyện: “Mẹ, không phải con đã nói với mẹ là tại vách mạch rừng, có chuyện gì về nhà rồi nói sao?”
“Một đám nhân viên phục vụ thôi mà, bọn họ dám nói cái gì ra ngoài à?”
Mẹ Giang không hề để bụng: “Mẹ thấy con yêu tinh nhỏ này cưới ông ngoại con là không có ý đồ tốt lành gì cả! Cái thứ kia ở trong bụng cô ta không chừng là con hoang của người nào đấy!”
Giang Hân Yên thoáng nhíu mày: “Mẹ”.
“Được rồi, biết rồi, không nói không nói!”
Mẹ Giang sốt ruột nói rằng: “Hân Yên, bình thường con là người hay có ý tưởng nhất, con suy nghĩ cách khuyên can ông ngoại con đi! Loại phụ nữ này tuyệt đối không thể để cô ta ở lại nhà họ Lâm được, bằng không sau này còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện hư hỏng nữa!”
Giang Hân Yên không đếm xỉa đến mà ứng phó lại hai câu, vẻ mặt thoáng có chút mệt mỏi và bực bội.
“Đúng rồi Hân Yên”
Ba Giang vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên lại nói: “Hơn một giờ trước ông cụ Hạ gọi điện thoại cho ba, nói là muốn hủy bỏ hôn ước với con”