Cô ta còn chưa kịp vọt tới trước mặt Chu Hồng đã bị Hướng Quân đạp một phát vào bụng. Cô ta lảo đảo lui về sau vài bước dựa vào một bình hoa lớn, sau đó ngã ngồi xuống đất.
An Thị Kiều ban nãy đứng trên lầu giờ lại đi xuống, lẩn trong đám đông thò cổ ra nhìn, giở giọng quái đản nói: "Còn chưa biết có phải có ta là người khóa cửa không mà cậu Hướng đã động thủ, lẽ nào không sợ đánh nhầm người sao?"
Hướng Quân từ nãy đến giờ số lần động thủ còn nhiều hơn số lần mở miệng, anh ta nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô ta, giơ nắm đấm lên uy hiếp: "Cô có bản lĩnh thì nói thêm câu
nữa!"
Cậu Hướng này từ trước đến giờ chưa từng phân rẽ phải trái, đúng sai. Đã vậy lúc đánh người còn không phân biệt nam nữ, An Thị Kiều không cam lòng vặn vẹo, uốn éo người nhưng cũng không dám lên tiếng nữa.
Có điều chỗ này cũng có mấy tên công tử không biết sợ, có người còn phụ họa theo lời An Thị Kiều, nói: "Anh Hướng, anh thế này không phải là đang ở thể hiếp người sao? Nếu đánh nhầm người, anh định làm gì..."
Lời còn chưa nói hết, Lâm Tuyết Nghi đã bò dậy khỏi mặt đất, chỉ vào Chu Hồng chửi ầm lên: "Con chó cái, Hướng Thu Vân có phải mẹ ruột của mày không, đến cọng lông của nó mà
mày cũng thè lưỡi ra liếm! Tao thừa nhận tao là người nhốt con điếm thổi Hướng Thu Vân trên sân thượng đấy, chúng mày làm gì được tạo?!"
Mọi người: "..."
Quả báo rơi xuống đầu!
Cậu công tử bột kia còn chưa nói hết câu đã tự giác nuốt lại lời định nói, gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên.
"Có thể làm gì à? Ha!" Đôi mắt Hướng Quân đỏ ngầu, anh ta tiến lên phía trước đâm một phát vào mũi Lâm Tuyết Nghi: "Có thể khiến mày sống không bằng chết!"
Lâm Tuyết Nghi bị cú đấm này làm cho đầu choáng mắt hoa, mắt nổ đom đóm, máu mũi chảy ra che hết nửa khuôn mặt.
Cô ta dùng tay phải lau vết máu trên mặt, cúi đầu nhìn xuống, đang muốn chửi ầm lên thì đột nhiên bị Lâm Quỳnh Chi túm tóc giật ngược lại.
Lâm Quỳnh Chi đã thật sự bị chọc giận, Cô vốn định nắm tóc của Lâm Tuyết Nghi, vả lên mặt cô ta vài cái trút giận thay cho em gái.
Không ngờ cô vừa mới nắm lấy lọn tóc đẹp đẽ của cô ta, tóc của Lâm Tuyết Nghi bất ngờ...
Rơi xuống!
Ngoại trừ Chu Hồng ra, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn quả đầu lởm chởm như chó gặm của Lâm Tuyết Nghi, trên đỉnh đầu còn có sáu chấm tròn lõm xuống như hòa thượng, sau đó mọi người lập tức cười vang.
Mộng Hàm cũng không nhịn được, khóe miệng cong lên, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ.
Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi đứng đối diện Lâm Tuyết Nghi, bây giờ họ vừa tức giận lại vừa thấy buồn cười.
Lâm Tuyết Nghi còn đang há mồm ra định chửi thì lập tức đỏ bừng mặt, cũng không biết do tức giận hay xấu hổ, cô ta liếc mắt nhìn đám đông, hai tay che đầu, miệng méo xệch, nước mắt chảy dài.
Cô ta nhìn thấy Mộng Hàm, cố gắng hết sức ngồi thẳng lưng: "Chị Hàm, dù sao em cũng là nhân viên của club Mộng Hương, không lẽ chị cứ đứng nhìn nhân viên của mình bị người ta bắt nạt sao?"
Khóe miệng của Mộng Hàm càng cong lên nhiều hơn, cô ta nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy."
Đám đông xung quanh lại vang lên một tràng cười khác.
Lâm Tuyết Nghi giơ tay lau máu mũi, khuôn mặt hết trắng rồi lại đỏ, sắc mặt cô ta đổi màu như con tắc kè, trông rất vui mắt.
Cô ta xấu hổ đưa mắt nhìn mọi người, hét lớn: “Không được cười! Các người biết tôi là ai không? Tôi là người của Lâm tiên sinh, nếu để cho ông ấy biết các người bắt nạt tôi, ông ấy sẽ không bỏ qua cho các người!”