Sau khi chờ cho ông cụ Hạ bước vào thang máy, mẹ Lục quay trở lại nói với hai bác sĩ: “ Đã hết giờ làm việc rồi, mọi người trở về nhà đi thôi".
“Vâng thưa viện trưởng”
“Viện trưởng, hẹn gặp lại”
Hai vị bác sĩ nói tạm biệt mẹ Lục sau đó rời đi, không hề nhìn về phía Hướng Thu Vân, cũng không nói với cô một lời nào.
“Cô Hướng cũng nên chú ý đến thân thể của mình một chút đi, tạm biệt” Mẹ Lục đút hai tay vào túi áo khoác trắng, nhìn về phía người đàn ông phía sau cô rồi mang theo những người còn lại rời đi.
Lúc này người đàn ông phía sau luôn chú ý quan sát nhất cử nhất động của hai vị bác sĩ và mẹ Lục đối với Hướng Thu Vân, thấy bọn họ đều đã đi rồi, anh ta mới thả lỏng tâm tình một chút.
Thời điểm Hướng Thu Vân ngồi xe trở lại Trúc Hiền Trang, Hạ Vũ Hào vẫn còn đang quỳ ở trong phòng khách, mà Nam Ca cũng chính là tên đầu trọc vẫn đứng thẳng tắp ở phía sau anh.
Thấy cô đi đến, Nam Ca vội vã nói: “Làm phiền cô Hướng giúp tôi trông chừng cậu ba một lát, tôi đi toilet chút xíu sẽ về liền”
"... Ừ” Hướng Thu Vân lên tiếng, sau đó chờ anh ta rời đi mới tiến lên đỡ Hạ Vũ Hào đứng dậy: "Để tôi đưa anh đi bệnh viện”
Hạ Vũ Hào dựa vào trên người cô cười cười: "Em đang lo lắng cho tôi sao?”
“Tôi chỉ không muốn nợ ân tình của anh thôi” Máu trên cánh tay anh chảy lên trên người Hướng Thu Vân, mùi máu tươi nồng đậm bao quanh cô, nặng nề đến mức ép cô gần như không thể thở nổi.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đáy mắt của Hạ Vũ Hào, anh cúi đầu xuống nhìn, thấy cô đang rất vất vả để đỡ mình, liền nói: “Đỡ anh ngồi lên trên ghế sô pha đi."
“Không, trực tiếp đi đến bệnh viện đi” Hướng Thu Vân nhìn vệt máu loang lổ trên mặt đất, chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn, có chút loá mắt.
“Không đi được” Hạ Vũ Hào buông cô ra, vô cùng khó khăn đi đến ghế sô pha: "Nam Ca là người của ông nội, một khi ông nội không cho phép tôi đi bệnh viện, anh ta sẽ không để tôi đi”
Hướng Thu Vân cau mày nhìn thân ảnh đang chậm rãi di chuyển về phía trước của anh, cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa tiến lên đỡ lấy anh ngồi xuống ghế: "Nếu như anh cố ý dời đi thì sao?”
Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn cô một cái nhưng không nói gì.
"... Tôi đi lấy hòm thuốc để xử lý vết thương cho anh” Hướng Thu Vân vừa nói vừa rũ mắt xuống xoay người bước lên lầu.
“Không cần đâu” Hạ Vũ Hào trầm mặc: “Em lên trước nghỉ ngơi đi”
Dừng một chút, anh lại nói tiếp: “Cũng không thể chết được.”
Trên người cô cũng có rất nhiều vết sẹo, không biết lúc ấy đau đớn như thế nào, anh muốn thử nếm trải những đau đớn như cô ... Cho dù anh có làm như vậy cũng không thể giảm bớt những khổ cực của cô lúc đó.