Lời nói phía sau coi như là câu trả lời cho câu hỏi trước đó Chung Khánh Hiên nhắc đến.
"Được rồi, không nói những chuyện bực mình này nữa. Nào, cụng ly!" Chung Khánh Hiên đi lên phía trước giờ ly rượu lên, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười hiền hoà.
Hạ Vũ Hào cạn ly một cái và nâng ly rượu lên, uống sạch rượu trong ly mới đặt xuống, đôi mắt tối tăm ảm đạm của anh xuyên qua đám đông rơi vào trên người của cặp vợ chồng nhà họ Hướng.
Chung Khánh Hiên nhìn theo ánh mắt của anh, “a” lên. một tiếng rồi nói: "Trước khi các anh em nhà họ Giang đến tìm gặp cậu, họ đã nói với chú Hướng và di chuyện Hướng
Thu Vân bắt nạt họ thế nào đấy, vừa đúng lúc bị tôi với con bé gặp phải. Cậu đoán xem sẽ thế nào?"
“Tất cả mọi cái sai đều là do Hướng Thu Vân, còn chịu oan ức đều là Hân Yên chịu, tất cả công lý đều thuộc về Giang Minh Thắng” Lông mày Hạ Vũ Hào hằn lên vẻ giễu cợt.
“Tóm tắt thật chuẩn xác mà!” Chung Khánh Hiên vỗ tay thở dài: “Vợ chồng nhà họ Hướng thật là thú vị mà, còn cái cậu thiếu gia họ Giang.” Anh ta cười đầy hàm ý: “Không biết là ngớ ngẩn thật hay giả vờ ngớ ngẩn nữa".
Lần này, Hạ Vũ Hào không nói gì thêm, Giang Minh Thắng cũng không ngốc, chỉ là quá tin tưởng em gái của mình mà thôi.
Chung Khánh Hiên đẩy đẩy cánh tay anh: "Cậu nhìn xem Hướng Thu Vân kia cha không thương mẹ không yêu. Chả dễ dàng gì mới có một người anh thương mình thì lại là đồ vô dụng. Cô ấy đã đáng thương thế rồi, cậu một vừa hai phải thôi là được rồi".
“Không phải việc của cậu.” Ánh mắt Hạ Vũ Hào trở nên ảm đạm, tần suất dùng ngón tay gõ bàn cũng nhanh hơn một chút.
Chung Khánh Hiên gạt cái bàn tay đang không ngừng gõ bàn kia, ho nhẹ một tiếng: "Cô gái nhỏ theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, cũng không có thù hận sâu sắc gì với cậu, vậy mà sao cậu lại."
“Cậu thật sự càng ngày càng lo lắng nhiều chuyện đấy” Hạ Vũ Hào không nghe anh ta nói hết mà đứng dậy, cài lại cúc áo khoác vest, vẻ mặt nghiêm nghị.
Chung Khánh Hiên vội vàng đứng lên: "Được, được, được, cậu không bỏ qua được thì không bỏ qua đi, sau này tôi sẽ không nói nữa là được chứ gì? Nếu không phải cô nhóc Phi Nhung nhà tôi bảo tôi nói hộ, ai mà lại bằng lòng cùng cậu
tham gia vào mấy cái chuyện phiền lòng của Hương Thu Vân chứ?"
Anh ta nhét món quà vào trong vòng tay của Hạ Vũ Hào: "Này, nhớ đưa tận tay cho Hướng Thu Vân nhé, nếu không cô nhóc nhà tôi lại cãi nhau với tôi nữa đấy! Tôi đi trước đây!"
Sau đó, anh ta phải mông lượn đi ngay lập tức.
Hạ Vũ Hào liếc nhìn hộp quà trong tay, thuận tay ném lên bàn rồi đi về phía trước, nhưng vừa đi được vài bước, anh lại quay người lại, cầm theo món quà rồi mới rời đi.
Hướng Thu Vân ở lại nhà thím Thẩm hơn một giờ, rồi sau đó nghe những lời dặn dò giống như “Có thời gian sang chỗ thím ăn mì nhé”, “Nếu có cơ hội, thím sẽ giới thiệu cháu trai thím cho cháu” một hồi rồi mới lên xe rời đi.
“Thu Vân, ba mẹ họ còn chưa về nhà, em thật sự không đi thăm hai đứa bé sao?” Lâm Quỳnh Chi cảm thấy bây giờ Hướng Thu Vân quá phiền muộn, trong mắt cũng không có tí ánh sáng nào, có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô gặp hai đứa trẻ.
Hướng Thu Vân cúi thấp đầu, đèn đường chiếu rọi khiến cho những kiến trúc bên đường như lướt qua khuôn mặt cô, cô im lặng một lúc rồi lắc đầu trước vẻ mong đợi của Lâm Quỳnh Chi..