Chung Khánh Hiên xoa búi tóc củ tỏi của cô ta rồi bất lực nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà sao còn hu hu thế?”
“Chính là muốn hu hu!” Nhậm Gia Hân cứng cổ nói.
“”
Chung Khánh Hiên cười khẽ một tiếng: “Một phát đấm chết con quái vật hu hu.
Sau đó, anh ta bước vào phòng bệnh và đặt giỏ hoa qua lên bàn dưới ánh mắt tức chết đi được của cô ta, rồi hỏi Hướng Thu Vân trên giường bệnh:
“Ngày nào Gia Hân cũng ở bên tai tôi nói về cô Hướng, sức khoẻ của cô Hướng có khá hơn không?”
“Khá hơn nhiều rồi” Hướng Thu Vân nói.
“Vậy thì tốt!”
Nhậm Gia Hân mỉm cười khi nghe thấy vậy, răng nanh còn chưa lộ ra ngoài thì cô ta đã tắt nụ cười đi, cau mày phàn nàn:
“Khi cô gặp chuyện thì tôi đã muốn đến rồi, thầy của tôi không hề nói tổng giám đốc Hạ không thể đến, nếu làm cô không vui thì sẽ có ảnh hưởng không tốt đến sức khoẻ của cô!”
Khi nghe thấy câu cuối cùng thì Hướng Thu Vân vô thức nhìn sang Hạ Vũ Hào, nhưng lại phát hiện anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt của hai người tình cờ chạm vào nhau.
Hạ Vũ Hào không nhúc nhích, Hướng Thu Vân dời mắt đi chỗ khác trước, sắc mặt không tốt lắm.
Hạ Vũ Hào sẽ quan tâm đến sức khoẻ của cô sao?
Cô thực sự càng ngày càng không biết anh đang nghĩ gì! Anh sợ cô chết như vậy là quá hời cho cô sao?
“Tôi với cô thân thiết như vậy, làm sao có thể chọc giận cô chứ!”
Nhậm Gia Hân chống nạnh và tức giận đến hai má phồng lên:
“Theo tôi nói, người đặc biệt không có tư cách đến thăm cô chính là tổng giám đốc Hạ, anh ta..
Chung Khánh Hiến đẩy mắt kính, mỉm cười và kéo Nhậm Gia Hân vào trong vòng tay, che miệng của cô ta lại:
“Cô nhóc nói năng không suy nghĩ, cứ hay nghĩ gì thì nói đó, không có ác ý đâu.”
“Cô ta đã không còn nhỏ, cậu cứ mãi bảo vệ như thế này, cẩn thận gây ra tai hoạ. Hạ Vũ Hào lạnh nhạt nói.
Nhậm Gia Hân tức giận đến trừng to hai mắt khi nghe thấy vậy, cô ta định nói gì đó nhưng khổ nỗi bị che miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm ưm.
“Tôi ở bên cô ấy không phải chính là để dọn dẹp đống lộn xộn giúp cô ấy sao?"
Chung Khánh Hiên bị Nhậm Gia
Hân cắn một phát, đau đớn vô cùng, nhưng anh ta chỉ khẽ nhướng mày lên.
Trong đáy mắt của Hạ Vũ Hào thoáng qua vẻ khó hiểu, anh mở miệng ra nhưng không nói gì cả.
Anh hoàn toàn không hiểu sự bênh vực thái quá của Khánh Hiền dành cho Nhậm Gia Hân, nếu là anh, cho dù anh thích một ai đó cũng không thể bênh vực như vậy.
Anh không thể ở bên cạnh cô mọi lúc, cũng không thể làm đến mức che chở cô mọi chuyện, kết quả của việc tự mình cô trưởng thành sẽ tốt hơn nhiều so với việc dựa dẫm vào anh.
Khi nghĩ đến đây, anh khế nhíu mày lại, có vẻ như gần đây anh luôn nghĩ đến cái từ ‘thích' này.