“Tôi không giỏi như vậy đâu, chỉ tình cờ nghe thấy mà thôi” Ba Giang xua tay, uống một ngụm Champagne: “Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ đến nói với cậu một câu. Tôi có vài người quen bên công an giao thông đấy, có cần tôi bảo bọn họ điều tra đám người Hướng Thu Vân đi đâu giúp cậu không?”
Hạ Vũ Hào: “Cảm ơn chú Giang, nhưng nếu tôi muốn biết Hướng Thu Vân đang ở đâu thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được rồi, không cần phiền phức như vậy.”
"Cậu nói như vậy thì đúng là tôi nhiều chuyện rồi." Khoé môi ba Giang cong lên nhưng đôi mắt không hề có ý cười.
Hạ Vũ Hào uống rượu vang đỏ không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
"Khó thấy cậu để ý đến một ai khác như vậy" Ba Giang thở dài một hơi, có ý nói: "Mẹ cậu lục đục với dì Lâm cậu, nghiêng về phía Hướng Thu Vân thì thôi đi, mà đến cậu cũng như vậy... Đúng là không có phúc".
Hai nhà họ Hạ và Giang muốn có quan hệ thống gia. Hướng Thu Vân coi như là kẻ thù của nhà họ Giang, nhưng người của nhà họ Hạ lại liên tiếp ra mặt thay Hướng Thu Vân. Tối thiểu nhất là nhìn từ góc độ người ngoài, nhà họ Hạ thật sự là không có phúc.
"Người ngoài không rõ vụ tai nạn giao thông vào hai năm trước, nhưng chú không cần phải giả vờ mơ hồ trong khi biết rõ như vậy. Cái người bị tính kế và chịu thiệt là tôi chứ không phải là nhà họ Giang, các chú cũng không cần suốt ngày lấy thân phận người bị hại ra để nhận sự đồng tình trước mặt tôi" Hạ Vũ Hào khẽ nhíu
mày, nâng ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ tức giận hiếm thấy.
Ba Giang nhíu mày, vẻ mặt hoang mang và xen lẫn sự tức giận: "Giả vờ mơ hồ trong khi biết rõ là cái gì chứ? Cậu nói vụ tai nạn giao thông vào hai năm trước là nhà họ Giang chúng tôi tự biên tự diễn sao?"
Âm cuối hơi cao lên.
"Là đúng hay là sai, trong lòng chủ Giang biết rõ nhất" Hai năm qua nhà họ Giang đều lấy chuyện này ra để nói, bảo Hạ Vũ Hào đính hôn với Giang Hân Yên. Anh đã không còn sự kiên nhẫn nữa rồi.
Ba Giang nhìn thẳng vào anh, khẽ gầm lên: "Vũ Hào, cậu đừng quên năm đó cảnh sát đã đưa ra bằng chứng vô cùng xác thực".
"A!" Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng: "Nếu như chú cứ tiếp tục giả bộ ngu ngơ trong khi biết rõ rồi vậy khi nói chuyện này với tôi thì thứ lỗi cho tôi không định tiếp."
Nói xong anh đặt ly rượu xuống bàn, quay đầu rời đi.
Ba Giang đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt thay đổi nhưng cuối cùng vẫn bước nhanh mấy bước. Ông ta chặn anh lại rồi nói: "Được rồi, cậu không thích nói chuyện này thì chúng tôi sẽ không nói chuyện này nữa."
Hạ Vũ Hào nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt đã khôi phục như bình thường nhưng vẫn không nói gì.
"Tôi già rồi, sức khỏe không bằng thanh niên các cậu. Ngồi xuống nói chuyện đi." Ba Giang đi vòng qua Hạ Vũ Hào, ngồi ở chỗ trống sau lưng anh.
Hạ Vũ Hào ngồi xuống cách ông ta một chỗ: "Chú có chuyện gì thì nói đi, chú
cứ nói thẳng, tôi không có nhiều thời gian."
"Vũ Hào, hai năm qua cậu không đồng ý đính hôn với Giang Hân Yên, có phải trong lòng cậu đã nhớ nhung đến người khác rồi không?" Ba Giang nói.
Nhiệt độ trong sảnh hơi cao, Hạ Vũ Hào cởi áo vest bên ngoài, vắt lên trên chỗ dựa của ghế: "Tôi chỉ không muốn ở bên cạnh một người phụ nữ tính toán đến từng sợi tóc mà thôi."
"Ví dụ vụ tai nạn giao thông vào hai năm trước là Hân Yên tự biên tự diễn, con bé có thể làm hại đến lợi ích của cậu và cả nhà họ Hạ sao?" Ba Giang nói: "Không có đúng không? Cậu cần gì phải tự chui vào ngõ cụt trong chuyện này."
Hạ Vũ Hào hừ lạnh một tiếng: "Cái cách chú Giang gỡ tội cho con gái của mình đặc biệt thật đó"