“Miệng đã ăn phân rồi sao?” Hướng Thu Vân lấy chiếc khăn trói tay của Lâm Tuyết Nghi ra đằng sau.
Cô để mặc Lâm Tuyết Nghi chửi bới các kiểu trên mặt đất, trong ánh mắt phức tạp gồm kinh hãi, hoảng sợ, không hiểu và cả lo lắng của Chu Hồng, đi tới bên giường của Lâm Tuyết Nghi, lấy một chiếc giày, nhét vào trong miệng của Lâm Tuyết Nghi.
Trong ký túc xá thoáng chốc yên tĩnh đi rất nhiều, nhưng vẫn có tiếng ư ư phát ra từ trong miệng của Lâm Tuyết Nghi.
Hướng Thu Vân đi vòng đến trước bàn của mình, mở ngăn kéo và lấy cây kéo ra, ngồi xổm trước mặt Lâm Tuyết Nghi. Tiếng ư ư phát ra từ trong miệng của cô ta đã dừng lại,
sự thù hận căm phẫn ở trong mắt đã biến thành sợ hãi.
“Hướng Thu Vân!” Chu Hồng tay chân bủn rủn đi đến trước mặt Hướng Thu Vân, run rẩy cướp lấy cây kéo trong tay cô: “Vì... vì loại người này... này như Lâm Tuyết Nghi mà phạm tội giết người, không đáng!”.
Hướng Thu Vân liếc cô ấy một cái: “Buông tay”
“Không... tôi không... không buông” Chu Hồng sợ muốn chết, nhưng vẫn liều lĩnh lắc đầu: “Cô suy nghĩ thông... thông suốt chút, trong nhà cô không nhận cô, anh trai của cô... anh trai và chị dâu vẫn... vẫn yêu..”.
Hướng Thu Vân cau mày ngắt lời của cô ấy: “Tôi không giết người.”
“Thật." Chu Hồng vốn muốn hỏi thật sao, nhưng thấy dáng vẻ chắc chắn không giống muốn giết người của cô, liền buông cây kéo ra, tay chân mềm nhũn ngồi xuống đất, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Sau đó, Hướng Thu Vân trong ánh mắt đầu tiên là sợ hãi, tiếp đó là khó bề tưởng tượng, cuối cùng là xấu hổ muốn cười của Chu Hồng, cắt đi mái tóc dài được Lâm Tuyết Nghi chăm sóc cẩn thận, trở thành đầu đinh ở đây trụi ở kia trụi với chiều dài không đến hai milimet.
Ngày hai mươi tám tháng chín khiến cho Hướng Thu Vân nghĩ đến quá nhiều chuyện không vui, cộng với những lời nói đó của thím Lưu, trong lòng cô thấy rất khó chịu, nhưng khi cắt tóc cho Lâm Tuyết Nghi, tâm trạng của cô đã bình tĩnh trở lai.
“Có thuốc và bật lửa không?” Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên hỏi Chu Hồng.
Chu Hồng nói có, cũng không hỏi cô muốn làm gì, ôm bụng nhìn cười đưa đồ vào trong tay cô.
Hướng Thu Vân châm điếu thuốc, trong trường hợp không làm tổn thương đến da đầu của Lâm Tuyết Nghi, cô đã đốt sáu chấm ở giữa đỉnh đầu của cô ta.
“Cô... cô quá có tài rồi!” Chu hồng thực sự không thể nhịn được, cười ngã nghiêng.
Hướng Thu Vân chụp cho Lâm Tuyết Nghi vài tấm hình từ cổ trở lên, sau đó mới thả cô ta đã gần như suy sụp ra: “Đừng có chọc tao nữa, nếu không tạo sẽ đăng những tấm hình đó của mày vào group làm việc”.
Cô thực sự thấy rất phiền sự nói phong long một ngày hai lần của Lâm Tuyết Nghi!
Lâm Tuyết Nghi bỏ chính giày trong miệng ra, phụt phụt phụt vài cái xuống đất, cũng không có thời gian chửi rủa Hướng Thu Vân, vội vã chạy đến trước gương.
“Á!” Cô ta ôm lấy đầu hét lớn, đôi mắt đỏ rực nhìn mớ tóc dưới đất, gần như không thể thở nổi.
Chu Hồng cười đến nước mắt sắp chảy ra: “Lâm Tuyết Nghi, cô... khụ... dáng vẻ này của cô thật buồn cười!”
“Hướng Thu Vân, tạo sẽ giết chết mày!” Lâm Tuyết Nghi không biết đã nâng niu mái tóc dài này biết bao, giờ đây lại thành ra như vậy, khiến cô ta khó chịu như thể cứa vào tim cô ta vậy.