Anh nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt.
Hướng Thu Vân siết chặt tay thêm chút nữa, khăn giọng nói: "Anh cho rằng tôi không dám sao?"
“Em còn dám tự sát cơ mà, còn gì mà không dám nữa?”
Giọng Hạ Vũ Hào hơi khàn vì bị cô bóp cổ, nhưng vẫn rất bình tĩnh:
“Bây giờ em có thể ra tay rồi! Dáng vẻ tin chắc cô sẽ không làm hại mình của anh khiến cho nỗi phẫn uất và căm hận của Hướng Thu Vân lên đến cực điểm. Cô khẽ nhấc người lên, hai tay siết thật chặt.
Dù sao cô cũng không còn muốn sống nữa, giết anh xong cô sẽ tự sát. Như vậy cô mới được giải thoát thật sự.
Hai tay của Hướng Thu Vân siết càng lúc càng chặt. Khuôn mặt của Hạ Vũ Hào dần trở nên tím tái, hơi thở cũng bắt đầu nặng nhọc.
Từ đầu đến giờ, anh vẫn luôn bình tĩnh nhìn cô, thậm chí không hề lộ ra chút sợ hãi khi cái chết đến gần.
Có lẽ do thiếu oxy, môi anh trở nên khô khốc, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán.
Hướng Thu Vân nhìn thấy mắt anh tối dần, hơi thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng từ trên má xuống áo quần. Một lúc sau, lực tay cô không còn tăng thêm nữa, sau đó lại đột nhiên thả tay ra, sắc mặt cực kỳ khó coi đứng sang một bên.
“Trong lòng em vẫn có tôi.”
Hạ Vũ Hào họ khan hai tiếng, gương mặt anh tuấn vẫn chưa hết đỏ. Anh có vẻ không mấy dễ chịu thế nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười.
Câu nói này khiến mắt Hướng Thu Vân có chút hoảng loạn. Cô quay đầu lại nhìn anh mỉa mai:
"Tôi không giết anh vì giết anh chỉ tổ bẩn tay tôi thôi!"
Hạ Vũ Hào không trả lời, nhưng xem ra tâm trạng rất tốt.
Thái độ anh như vậy khiến Hướng Thu Vân khó chịu hết chỗ nói. Cô lạnh lùng liếc anh một cái: "Bây giờ tôi không giết anh vì anh vẫn còn hữu dụng!"
“Thay đổi lý do nhanh vậy sao?”
Hạ Vũ Hào đã hô hấp được bình thường, vẻ mặt thản nhiên nhưng ánh mắt có chút trêu chọc.
Khuôn mặt của Hướng Thu Vân lúc ửng hồng, lúc xanh mét, lúc lại trắng bệch, cứ như một bảng màu bị đảo lộn.
Cô nôn nóng muốn chứng minh cho anh biết rằng cô không giết anh ta thật sự là vì anh vẫn còn tác dụng: "Anh cho rằng tôi đang kiếm cớ sao?"
Vũ Hào chỉ khế nhưởng mày, không nói tiếng nào. "Giang Hân Yên bày đủ mưu kế, chẳng qua là vì muốn được ở bên anh. Tôi và anh ở bên nhau, người không vui nhất chính là cô ta!" Hướng Thu Vân cau mày nói.