Giang Hân Yên mỉm cười, nắm lấy tay anh ta: “Giang Hân Yên. Tên tuổi của anh Chung đây tôi cũng đã được nghe nhiều, bây giờ mới có thể gặp mặt thật đáng tiếc.
Nhậm Gia Hân nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nằm lấy nhau của hai người, sắc mặt hết sức khó chịu mà hừ một tiếng, cúi đầu lật phần phật cuốn thực đơn.
Trong lúc đó Giang Minh Thắng đang ngồi ở phía đối diện, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân làm bộ như không phát hiện ra, chờ người phục vụ đem mười hai con sò điệp hấp miến tỏi đặt lên trên bàn, cô nhanh chóng đứng lên, rất "hiểu lòng người" mà gắp cho Hạ Vũ Hào, Chung Khánh Hiền và Nhậm Gia Hân mỗi người người hai con sò điệp hấp miến tỏi.
Cô ăn trước một miếng, sau đó nhìn Hạ Vũ Hào nói: “Mùi vị của sò biển ăn rất ngon, đặc biệt là phần tỏi băm nhuyễn được rưới lên trên, mùi hương rất thơm, tổng giám đốc Hạ không thử một chút sao?”
Nhậm Gia Hân nhìn thấy mà nuốt nước miếng, vội cầm lấy sò biển cắn một miếng, gật đầu liên tục, đôi mắt sáng lấp lánh.
Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn con sò biển, cũng cầm lên cắn một miếng, sắc mặt vẫn như bình thường: “Ừm, cũng không tệ.”
Động tác ăn sò của anh rất nhanh chóng cũng rất tạo nhã, sắc mặt hết sức tự nhiên mà cầm tiếp con sò thứ hai lên đưa tới bên miệng.
Nhìn thấy như vậy trong mắt Hướng Thu Vân hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức cảm thấy hương vị sò biển trong miệng mình rất nhạt nhẽo vô vị.
Giang Minh Thắng vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô, khi nhìn thấy cô luôn quay quanh nói chuyện với Hạ Vũ Hào, môi của anh ta đã mím thành một đường thẳng, đáy mắt màu hổ phách trần ngập lửa giận cùng vẻ thâm trầm.
“Có nhìn nhiều hơn nữa cũng không thuộc về anh. Sắc mặt Tống Như vô cùng khó coi: "Anh cũng đã theo sau mộng người ta nhiều năm như vậy mà người ta cũng không để ý tới anh, anh còn ở đó mà ảo tưởng người ta bỗng nhiên sẽ chú ý tới anh sao?”
Giọng nói của cô ta không lớn cũng không nhỏ nhưng bàn bên cạnh tuyệt đối có thể nghe được.
Hướng Thu Vân cúi đầu ăn sò biển giống như không nghe thấy. Ánh mắt Hạ Vũ Hào tối sầm lại, không tiếng động mà liếc mắt nhìn Giang Minh Thắng, động tác ăn sò biển cũng chậm lại một chút.
Bị Tống Như chọc trúng chỗ đau, Giang Minh Thắng thu hồi ánh mắt, trên mặt một mảnh xanh mét.
“Chị dâu, chị nhìn xem em gọi mấy món này được không?”
Giang Hân Yên quay đầu nhìn về phía Tống Như, nhẹ giọng nói: “Có muốn gọi thêm thứ gì nữa không?”
Tống Như cũng không thuận theo cái bậc thang do Giang Hân Yên đưa tới để xuống dưới, cười như không cười: "Không cần thêm, hít khí không cũng đã nó rồi, còn cần ăn cái gì nữa?!"
“Oa, Hướng Thu Vân, món cánh gà nướng mật ong này ăn siêu ngon, cô ăn thử đi!”
Nhậm Gia Hân cắn một miếng cánh gà, lập tức đôi mắt như chứa cả một bầu trời sao lộng lẫy, cô ta cầm một cái cánh gà đưa qua cho Hướng Thu Vân như đang đưa một vật quý
Hướng Thu Vân cắn một miếng, ngọt nhưng không ngấy, hơn nữa thịt gà bên trong rất non, được nướng rất ngon: “Ừm, ăn rất ngon.