Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Quân vô cùng bực bội và nắm tóc: "Em có muốn hay không cũng không cần ép bản thân, chỉ là anh cảm thấy cả ngày mẹ cứ khóc thì rất... rất khiến cho người ta khó chịu!" 

"Em đã không còn ôm có hi vọng về mẹ nữa rồi, sao có thể quá nghiêm khắc với bà ấy được?" Hướng Thu Vân cười đến thê lương: "Tuy là mẹ đã vì em mà thay đổi rất nhiều, thế nhưng.." 

Cô thoáng dừng một lát, mờ mịt nói: "Anh, em không vượt qua được rào cản trong lòng" 

Làm tổn thương một người cũng như dùng định đóng vào ván gỗ, cho dù sau này mẹ đối xử tốt với cô thì cái định được nhổ ra cũng vẫn lưu lại dấu vết, không còn nguyên vẹn nữa. 

"Anh biết rõ!" Hướng Quân nặng nề đập mấy cái vào thành xe lăn, cắn răng nói: "Nếu không phải Giang Hân Yên sắp đặt một cuộc tai nạn xe cộ như vậy thì nhà của chúng ta cũng sẽ không biến thành bộ dạng như thế này!" 

Hướng Thu Vân quay người nhìn anh ta, cô đứng nơi ngược sáng, toàn bộ ngũ quan bị bao phủ trong bóng tối, không thể thấy rõ biểu cảm. 

Đáng tiếc, không có nếu như. 

"Anh" Giọng nói của Hương Thu Vân rất nhẹ: "Từ nay về sau chuyện của em anh đừng quản nhiều". 

Nghe vậy sắc mặt Hướng Quân thoáng cái đã trở nên trắng bệch: "Vì sao không cho anh quản? Có phải anh chọc giận em, làm em không vui nên ngay cả người anh trai này em cũng không muốn nhận nữa? Hay là em vẫn chê anh." 

"Anh" Hướng Thu Vân kéo dài giọng, gọi anh ta một tiếng. 

Hướng Quân Đội chuyển xe lăn đến trước mặt cô, hấp tấp nói: "Có phải em. ngại anh trai ngu đần, chuyện gì cũng không làm được còn luôn gây phiền toái cho em? Anh đã bắt đầu học việc ở công ty rồi, về sau dù cho không được lợi hại như bọn họ thì anh cũng sẽ không gây phiền toái cho em đâu!" 

Giọng nói của anh ta đột nhiên mềm nhũn ra, mang theo vài phần cầu xin: "Vân Vân, em đừng không muốn nhận anh trai, được không?" 

"Em không hề ghét bỏ anh" Hướng Thu Vân mấp máy môi, cô muốn cười nhưng không thể kìm được nước mắt, từng giọt lệ cứ chảy xuống. 

Cô ngửa đầu lên lau khóe mắt, cố gắng cong môi, đưa tay lau nước mắt trên mặt Hướng Quân đi: "Lúc em không cần anh nhưng anh vẫn coi em như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, sao em có thể đành lòng ghét bỏ anh chứ?" 

"Đừng lau, anh không hề khóc, chỉ là vừa rồi... vừa rồi lông mi rơi vào trong mắt, khó chịu quá thôi!" Hướng Quân hất tay của cô ra, hung hăng nói: "Không phải ghét bỏ anh thế thì tại sao không cho anh quản chuyện của em?" 

Hướng Thu Vân khẽ cong môi, nói: "Anh, ông cụ Hạ và Hạ Vũ Hào không giống nhau, anh mà làm loạn trước mặt ông ta sẽ không có..." kết quả tốt. 

"Nếu gọi anh ra ngoài chỉ để nói mấy lời này thì em không cần phải nói nữa!" Sắc mặt của Hướng Quân tái mét, anh ta quay xe lăn vòng một vòng một trăm tám mươi độ, đi vào trong biệt thự: "Trừ phi anh chết đi, anh không thể mặc kệ em được!" 

Anh ta nói xong thì lập tức tiến vào bên trong biệt thự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK