Cô mím môi, đi đến mở tủ lạnh ra, nhìn thấy tất cả các loại thịt tươi rau dưa bên trong, đóng cửa tủ lạnh lại, đi đến bàn ăn.
Sau khi ăn qua loa vài miếng, Hướng Thu Vân đột nhiên nhớ tới một việc, cô trở về phòng, lấy di động ra, nhập một tin nhắn rồi gửi cho anh trai.
“Em đã thương lượng xong với ông cụ Hạ, ông ta sẽ cử người đưa em đi, cũng sẽ không để cho Hạ Vũ Hào gây khó dễ cho anh và chị dâu. Em còn chưa biết sẽ đi đâu, chờ sau khi đến nơi sẽ liên lạc với anh và chị dâu”
Sau khi cô nhập xong tin nhắn, ngón tay đã đặt lên nút gửi, nhưng cuối cùng không ấn xuống, ngược lại xóa từng chữ từng chữ.
Trước giờ anh trai không giấu được chuyện gì trong lòng, nếu như nói cho anh ta, anh ta làm ra chuyện gì bị Hạ Vũ Hào phát hiện manh mối, đến lúc đó sẽ mất nhiều hơn được.
Chờ đến ngày hôn lễ của ông cụ Lâm rồi nói với ông nội và bà nội cũng không muộn. Mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ đi ra ngoài một lần, Hướng Thu Vân luôn ở trong Trúc Hiền Trang.
Trong thời gian này, Triệu Phương Loan có đến một lần, bà ấy nói chuyện với cô một lúc, vẻ mặt thoạt nhìn không tốt cứ như có tâm sự. Cô hỏi vài câu, nhưng mà Triệu Phương Loan ngậm miệng không nói gì, vì thế cô cũng không hỏi nhiều.
Rất nhanh đã đến hôn lễ ông cụ Lâm.
Đầu tiên Hạ Vũ Hào chuẩn bị lễ phục giúp Hướng Thu Vân, rồi mời mấy người trang điểm và mấy nhà tạo mẫu tóc đến để bọn họ giúp đỡ cô.
“Tôi chuẩn bị một chút là được. Hướng Thu Vân không muốn trang điểm quá mức long trọng, dù sao người nhà họ Giang và người nhà họ Lâm vốn không muốn mời cô, cô ăn mặc gây chú ý quá cũng không tốt.
Thứ hai, đêm nay ông cụ Hạ đã sắp xếp người đưa cô đi, cô ăn mặc quá rườm rà sẽ không tiện.
Hạ Vũ Hào kéo cô đến, đè cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, lạnh lùng nói: “Em đi cùng với tôi không cần sợ người nhà họ Giang và người nhà họ Lâm để ý đến em.”
Hướng Thu Vân cau mày muốn đứng dậy, nhưng anh đã đặt một cánh tay lên vai cô: “Đừng nhúc nhích.
Một đám người xúm lại bên cạnh Hướng Thu Vân, một nhóm nhà trang điểm cãi nhau đến mặt đỏ tại hồng, tranh giành nhau hồi lâu. Cô nghe mà đau hết cả tai, chỉ cúi đầu chơi di động.
“Anh trai”
Thu Vân, có cần anh đưa cho em trang sức và lễ phục dạ hội không? Vừa hay mấy năm nay anh kiếm được không ít đồ tốt, cho em làm quà tặng... Nhưng mà không có miếng ngọc trước kia.
Tối nay Hướng Thu Vân đi rồi, cầm theo một đống đồ cũng không tiện, cô vội nói với anh ta mình không cần. Ban đầu cô định tối nay sẽ nói tin này cho anh, nhưng ánh mắt liếc qua Hạ Vũ Hào đứng bên cạnh, cô từ bỏ quyết định này.