Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đi chân trần nhảy xuống khỏi giường, dùng tốc độ nhanh nhất cùng Lâm Quỳnh Chi đẩy giường ra khỏi phòng cấp cứu. 

“Nhanh nhanh nhanh!” 

Bác sĩ Tiền hối hả ra lệnh cho các y tá. Một nhóm người đi vào phòng cấp cứu, đóng cửa phòng cấp cứu’ rầm’ một tiếng.

 

Hướng Thu Vân thấy Lục Thanh Sơn bế anh mình thật sự rất gai mắt: “Bác sĩ Lục thả anh tôi xuống giường đi, đẩy đến phòng bệnh là được.

 

Anh ta còn chưa trả lời thì Hướng Quân đã hét to: “Mau! Thả! Ông! Đây! Xuống!” 

“Được” 

Lục Thanh Sơn nhàn nhạt nói một chữ, sau đó không thèm quan tâm đến miệng vết thương trên người Hướng Quân, thẳng tay ném anh ta xuống giường.

 

Sau lưng Hướng Quân hơi nhói, nước mắt cũng ứa ra.

 Hơn nữa, Lục Thanh Sơn còn bế anh ta lên mà không thèm hỏi trước hai lần rồi, cơn giận tích tụ lập tức bùng nổ: “Đệch, anh có bệnh à?” 

“Cậu Hướng nói sai đối tượng rồi, người có bệnh là anh. Anh ta cong mắt chỉ tay vào chỗ bó bột trên cánh tay và đùi Hướng Quân, lúm đồng tiền hiện lên rất sâu.

 

Hướng Quân: “..

 

Mẹ nó chứ, anh ta ghét nhất là loại người chửi mà không một chữ tục tằng thế này. Đáng ghét y như cái tên khốn nạn Hạ Vũ Hào. 

“Cậu Hướng là bệnh nhân. Theo lý mà nói thì tôi không nên so đo, nhưng mà trong bệnh viện không được ồn ào. Anh đã vi phạm nhiều lần rồi.” 

“Hơn nữa, tôi muốn sửa lại một quan điểm của cậu Hướng: Không làm sai mà phải nhận lỗi chính là nỗi sỉ nhục đối với nghề bác sĩ. 

Độ cong ở khoé môi anh ta tan biến, nói những lời này nghiêm túc lạ thường.

 

Hướng Quân rất phản cảm với kiểu người phiền phức, động chút là dạy bảo người khác chủ nghĩa xã hội như thế: “Anh..”

 “Anh, bác sĩ Lục nói đúng”

 Hướng Thu Vân cắt lời anh ta.

 

Anh ta lập tức ỉu xìu: “...Được, em là cô tiên nhỏ, em nói gì cũng đúng” Nói rồi anh ta bất chợt nhớ đến một chuyện.

 

Hướng Quân nhìn sang Lục Thanh Sơn, vẻ mặt vẫn lộ vẻ ghét bỏ nhưng mà lời nói đã khách sáo hơn:

 “Lời nói và việc làm của tôi không liên quan gì đến em giá cả. Anh không thích tôi thì cứ vậy đi, phải chữa bệnh cho em tôi thật tốt. Chữa hết thì..”

 

Trước khi anh ta kịp nói muốn gì tôi cũng cho anh, Lâm Quỳnh Chi cắt lời: 

“Bác sĩ Lục, chân của Thu Vân vẫn còn phải phiền anh rồi" “Tôi là bác sĩ, chữa bệnh cho mọi người là trách nhiệm của tôi, không cần khách sáo như vậy” 

Lục Thanh Sơn cười nói: “Cứ đứng trước phòng cấp cứu thể này cũng không tốt, chúng ta về phòng bệnh đi"

 

Cô ấy gật đầu đồng ý. “Mặt đất lạnh lắm, cô Hướng cũng ngồi lên giường đi” Anh ta nhìn xuống đôi chân nhỏ nhắn trắng nốn của cô, hiền từ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK