Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cho dù có hay không thì cô ta trêu chọc anh ta trước.

 

Bây giờ trong lòng anh ta chỉ có thể chứa một mình cô ta, cô ta muốn phủi mông rời đi cũng đã muộn rồi." 

 

Khoé mắt Hạ Vũ Hào loé lên vẻ khó hiểu, nhưng vẻ mặt nhanh chóng hồi phục lại như bình thường, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác. 

Hướng Thu Vân siết chặt nắm đấm lại, trong cổ họng gạt ra mấy chữ "hèn hạ! Vô liêm sỉ!"

 

Khi anh không yêu cô hay là đã yêu cô, từ trước đến nay anh làm chuyện gì cũng dựa vào bản thân mình thích chứ không hề suy nghĩ đến cảm nhận của cô.

 Không, đây vốn không phải là yêu mà chỉ là sự chiếm hữu mà thôi.

 

Chu Hồng hoàn toàn không biết giữa hay người họ xảy ra chuyện gì, bây giờ là tình hình gì vậy? 

Cô ta cầm một cái bát giữ nhiệt trong tay, liếc nhìn Hướng Thu Vân rồi lại lén nhìn Hạ Vũ Hào.

 Sau đó cô ta rụt cổ lại, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.

 

Hôm nay cô ta chọn đến thăm Hướng Thu Vân là một sai lầm. 

Trên trán Hạ Vũ Hào toát đầy mồ hôi, gương mặt tuấn tú tái nhợt lại nhìn vô cùng yếu ớt.

 Nhưng đôi mắt anh vẫn rất bình thản như ngày xưa. "Hoá ra trong lòng em tôi là như vậy."

 Anh dừng lại, nói với vẻ khó hiểu: "Nếu như tôi nói có một vài chuyện không giống như em thấy thì sao?"

 

Ánh mắt Hướng Thu Vân như dao, nhìn thẳng vào anh và nghiến răng nghiến lợi nói:

 "So với lời nói của anh thì tôi tin những gì mình nhìn thấy hơn."

 

Hôm nay Hướng Thu Vân thật sự quá mạnh dạn!

 Chu Hồng nuốt nước bọt, cẩn thận liếc nhìn Hạ Vũ Hào, sống lưng toát mồ hôi lạnh đến nỗi sắp thẩm ướt áo rồi.

 

Nhưng điều khiến cô ấy ngạc nhiên chính là anh chỉ nhìn Hướng Thu Vân với ánh mắt sâu lắng, ẩn chứa sự khó hiểu. 

Nhưng anh cũng không nói gì và cũng không hề nổi giận với Hướng Thu Vân.

 

Cô ấy thật sự càng ngày càng không hiểu mối quan hệ giữa tổng giám đốc Hạ và Hướng Thu Vân rồi.

 

Ba người không nói gì, phòng bệnh lại chìm vào sự yên lặng giống như chết.

 

Chu Hồng lén liếc nhìn Hướng Thu Vân, thấy cô cụp mắt siết chặt nắm đấm của mình, nhìn dáng vẻ rất tức giận.

 

Cô ấy nuốt nước bọt, lại léc liếc nhìn Hạ Vũ Hào, thấy anh vẫn đang nhìn Hướng Thu Vân với ánh mắt... hình như rất cưng chiều.

 

Brum...

 

Brum...

 

Lúc này tiếng rung điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK