[Cô ta lẳng lơ vậy à, không thì mấy anh trai chúng ta hẹn cô ta ra ngoài, cùng nhau chơi đùa một chút? (ảnh nam nữ trần trụi toàn thân vận động)]
Lịch sử trò chuyện hơn mấy trăm tin, mấy người bàn luận từ dáng người khuôn mặt của Hương Thu Vân đến làm sao để ngủ với Hướng Thu Vân, dùng từ ngữ dơ
bẩn thô bỉ, chướng tai gai mắt, thậm chí còn có một hai tên tự cho là thông minh, sắp xếp kế hoạch ngủ với Hướng Thu Vân thành phương án một, hai, ba, còn soạn ra vài mẩu chuyện cười người lớn.
Cuối cùng là giọng nói của tên bảo vệ đã cắt đoạn lịch sử trò chuyện này gửi cho Chu Hồng phát ra: “Chu Hồng, cô với Hướng Thu Vân thân nhau thế kia, có thể giúp anh trai đây hẹn cô ta ra ngoài được không? Nếu chuyện này thành công, anh đây tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô, hay là cô lại đây rồi ba người chúng ta chơi song phi cũng được đấy, anh trai chắc chắn sẽ cho hai chị em các cô sướng lên mây luôn!”
Hướng Thu Vân không lộ chút cảm xúc nào nắm chặt di động, một lớp da khô trên môi bị mím chặt mà bong ra.
“Cô xem xong rồi thì trả lại điện thoại cho tôi trước đó đã” Chu Hồng lo lắng di động của mình sẽ bị đập, cô ấy lấy lại di động của bản thân từ trong tay Hướng Thu Vân, thật cẩn thận nhưng cũng tràn ngập áy náy mà nói: “Lúc đầu tôi không nên đề xuất với cô cái ý định tồi tệ này, thật sự xin lỗi cô”.
Hướng Thu Vân cúi đầu không lên tiếng, chỉ nắm chặt lấy góc áo, dùng sức đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Cô lấy di động ra, mở WeChat, trò chuyện trong nhóm làm việc Club Mộng Hương cứ từng tin từng tin nối tiếp nhau, tất cả đều đang bàn tán về cô.
Có người nói cô muốn dụ dỗ Hạ Vũ Hào để bay lên cành cao biển thành phượng hoàng, có người nói cô dụ dỗ không thành nên thẹn quá hóa giận rồi làm cho Hạ Vũ Hào bị thương, còn có người nói bọn họ có thù riêng, lần này cô muốn giết người nhưng không thành công...
Các ý kiến chen chúc nhau, trong đó còn có không ít người lấy cô ra làm trò đùa bẩn thỉu, Lâm Tuyết Nghi càng ra sức nhảy nhót mọi ngóc ngách ở trong đấy để bôi đen cô.
Chu Hồng nhìn Hướng Thu Vân, tự cảm thấy đuối lý, muốn an ủi lại không biết nên an ủi từ chỗ nào mới tốt.
Muốn tìm cách để giải quyết nhưng nếu chỉ có một người nói như vậy thì còn có thể đánh cho đối phương một trận, nhưng nếu nhiều người thế này cũng nói thì khó mà chặn được miệng của tất cả mọi người, thật sự nghĩ không ra cách nào tốt để giải quyết cả.
Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc, ở trong nhóm làm việc gửi một tin nhắn âm thanh: "Ai muốn ngủ với tôi?”.
Mới vừa rồi trong nhóm làm việc còn đang bàn tán sôi nổi ồn ào nháy mắt một cái lại lặng ngắt như tờ, ngay cả Lâm Tuyết Nghi cũng chẳng dám nói lấy một câu.
“Ha!” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, ấn nút ghi âm, giọng nói thấm sự giá rét và tàn nhẫn theo di động truyền tới tai những con người hóng hớt không chê lớn chuyện: “Các người lén lút nói chuyện thế nào tôi không cản được”
“Thế nhưng, nếu như có ai lại để cho tôi nghe thấy những điều tôi không muốn nghe, thấy những điều không muốn thấy thì đừng trách tôi xuống tay tàn nhẫn. Có
thể tàn nhẫn như thế nào các người có thể hỏi Lâm Tuyết Nghi thử, so với bất cứ ai trong các người thì cô ta càng rõ ràng hơn nhiều đấy”
Chu Hồng nghe được thể nhíu hàng mày nhăn tít lại: “Hướng Thu Vân, cô nói như vậy..... Càng chọc giận nhiều người hơn không phải sao? Cô không sợ là bọn họ sẽ nói về cô càng khó nghe hơn à?”.
“Tôi không nói những lời này thì bọn họ sẽ không nói tôi sao?” Hướng Thu Vân tiện tay ném điện thoại lên giường, hỏi cô ấy.