Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thím Lưu thấy mệt, nói muốn nghỉ ngơi sớm một chút” Hướng Thu Vân nói. 

Lục Thanh Sơn nhìn cửa phòng đang đóng chặt vài lần, dường như đang nghĩ gì đó. 

“Là vậy à” Mẹ Lục cười vẫy tay với cô: “Chị dâu cũng không nói cháu thích ăn trái cây gì, tôi cắt nhiều một chút, đến đây ăn chút gì đi” 

Hướng Thu Vân từ chối: “Cảm ơn dì, có điều thời gian không còn sớm, cháu nên về sớm thôi" 

“Ăn chút trái cây cũng không làm tốn thời gian, lát nữa tôi bảo Thanh Sơn đưa cháu trở về” Mẹ Lục nói: “Cháu nếm thử quả cam này, rất tươi.” 

Từ chối mãi thì cũng không tốt, Hướng Thu Vân ngồi trên sô pha, cầm hai múi cam. 

"Thu Vân à, tuy rằng cháu và Thanh Sơn không thể thành người yêu, nhưng làm bạn cũng 

được. Sau này có rảnh thì đến nhà chơi, để thím Lưu làm đồ ăn ngon cho cháu” Mẹ Lục đẩy các loại trái cây khác trong đĩa đến trước mặt Hướng Thu Vân. 

Hướng Thu Vân “dạ” một tiếng, đút miếng kiwi vào trong miệng, vừa chua vừa ngọt, nhưng mà chua nhiều hơn, gần như là chua chát. 

Câu nói kia của Chu Hồng rất đúng, lòng người, đều rất phức tạp. 

Cốc cốc! 

Lúc này, có người gõ cửa. 

“Đã trễ thế này, còn ai đến?” Mẹ Lục ngồi phía trong nhìn ra ngoài cửa, chỉ huy Lục Thanh Sơn: “Con đi mở cửa ra xem” 

Lục Thanh Sơn đứng dậy, đi ra mở cửa: “Tổng giám đốc Hạ? Đúng là khách hiếm khi đến” 

Nghe thấy bốn chữ tổng giám đốc Hạ, Mẹ Lục đã đứng lên: “Thì ra là tổng giám đốc Hạ, khách quý. Thanh Sơn, con vào phòng sách lấy Đại Hồng Bào ra, pha một chút trà cho tổng giám đốc Hạ” 

Khi bà ta quay đầu chào hỏi Hạ Vũ Hào, đã im lặng không dấu vết đánh giá đối phương một chút. 

Giống như người bên ngoài lan truyền, vị này tuổi còn trẻ mà đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thiên, diện mạo dáng người và khí chất đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ. 

Nhưng mà khí sắc thoạt nhìn không tốt lắm, nhìn anh hơi yếu ớt, sắc mặt hơi trắng, đi đứng cũng có vẻ chậm, giống như là bệnh nặng mới khỏi. 

Hướng Thu Vân nhíu mày, cảnh môi mím chặt lại. 

Không phải Hạ Vũ Hào bị tiêm thuốc mê sao? Tại sao tác dụng của thuốc nhanh hết vậy? 

“Không cần phiền phức, cảm ơn viện trưởng Ứng Hạ Vũ Hào cười với mẹ Lục, vòng qua cửa Lục Thanh Sơn đi đến: “Tôi lo lắng bạn gái trở về buổi tối không an toàn. Không mời đã đến xin mọi người đừng trách móc.” 

Công dụng của thuốc mê đã hết, đau đớn từ miệng vết thương được khâu ở dưới bụng đã truyền thẳng đến dây thần kinh não, trên cánh mũi của anh ứa ra một lớp mồ hôi mỏng. 

“Sao lại trách móc được?” Mẹ Lục cười nói: “Tổng giám đốc Hạ không yên tâm bạn gái, đến đây đón cũng là bình thường” 

Lục Thanh Sơn liếc phần bụng dưới của Hạ Vũ Hào vài lần: “Miệng vết thương mới vừa khẩu lại xong, tổng giám đốc Hạ vẫn đừng nên đi lại thì hơn, không tiện cho bình phục” 

“Cảm ơn bác sĩ Lục nhắc nhở” Hạ Vũ Hào nói: “Có điều tôi nhớ trước kia bác sĩ Lục đã từng viết trong sách, anh cho rằng mặc kệ bệnh gì, tâm trạng tốt xấu cũng đều sẽ ảnh hưởng bệnh tình” 

“Bạn gái không ở bên người, tâm trạng tôi không tốt, cũng không tốt cho thân thể, vì thế đã đến đây” 

Thật ra anh hoàn toàn có thể gọi tên Hướng Thu Vân, nhưng lại ngừng lặp lại hai chữ bạn gái, cứ như đang nhấn mạnh gì đó. 

Hướng Thu Vân ngồi ở trên sô pha, khuôn mặt vô cảm ăn trái cây, dường như không nghe thấy lời anh nói. 

Lục Thanh Sơn hơi nhướng mày, có hơi kinh ngạc: “Tổng giám đốc Hạ đã từng đọc sách của tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK