“Cháu đã nói như thế, chú mà còn không chấp nhận thì sẽ bị người ta nói là ức hiếp tiểu bối” Hướng Bách Tùng thở dài: “Như thế này đi, cháu bảo người phụ trách dự án khu vui chơi ngài mai mười giờ sáng đến công ty tìm chú, lúc đó sẽ thảo loạn thật rõ những hạng mục liên quan, còn thiếu bao nhiều chú sẽ nhanh chóng bổ sung”
Giang Hân Yên cười cười: “Vậy thì cháu thay tập đoàn nhà họ Giang cảm ơn chú Hướng
“Chuyện phải làm thôi, Hân Yên quá khách sáo rồi” Hướng Bách Tùng nói.
Mảnh vỡ bình hoa, gạt tàn, chén bát và đồ trang trí mà mẹ Giang ném đi còn đang nằm trên đất, nhưng những người trong cuộc lúc này lại vui vẻ hòa thuận.
Nhóm người hầu nhìn nhau, đều thay nhau dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất.
“Cậu chủ, món cà vạt này còn cần không?” Người hầu nhặt lên cà vạt ZIOZIA, cẩn thận hỏi.
“Cần cái quái gì!!!” Hướng Quân cầm lấy cà vạt, dùng sức giật giật, nhưng không giật đứt, dùng sức ném lên đất.
Dưới ánh mắt sợ hãi của người hầu, hai con ngươi đỏ ủng của anh ta nhìn Hướng Bách Tùng, từng chữ đều được gạt ra từ trong cổ họng: “Mẹ kiếp, đúng là chó không bỏ được tật đớp cứt, mẹ nó!”
Vẻ mặt Hướng Bách Tùng lúc xanh lúc đó, như bị đổ thuốc màu: “Mau xin lỗi bác Lâm và Hân Yên đi”.
“Xin lỗi cái quái gì! Ông đây cho dù đớp cứt cũng không xin lỗi bọn họ!” Hướng Quân cởi áo vest, dùng sức hất lên đất đạp thêm mấy cái, sải bước đi về phía cổng.
Hướng Bách Tùng tức giận đến run rẩy cả người, chỉ vào bóng lưng của anh ta mà quát: “Nếu hôm nay mày bước ra khỏi cánh cửa này, thì sẽ như Hướng Thu Vân, đừng bao giờ về nhà họ Hướng nữa!”.
“Ông xin tôi về tôi cũng không về đâu, buồn nôn!” Hướng Quân không trở về, đầu cũng không quay lại. Sự phẫn nộ đang tuần hoàn kêu gào trong máu anh ta, sắp xé rách anh ta ra.
Ba người nhà họ Giang đang đứng gần cổng, anh ta níu xe lăn lại, lúc mẹ Giang và Giang Minh Thắng còn chưa phản ứng kịp, anh ta đã đá một cước vào xe lăn”.
“Cậu cậu cậu!” Mẹ Giang tức giận đến mức cả nửa ngày đều chưa mắng ra, nhanh chóng đi về phía Giang Minh Thắng đang trượt vào trong phòng khách cùng với xe lăn: “Minh Thắng, mẹ đang đến đây, con đừng sợ!”.
Hướng Quân đi đến trước mặt Giang Minh Thắng đang mang sắc mặt âm trầm, hai tay kéo cổ áo anh ta lại: “Trước kia đi theo sau lưng em gái tạo như con chó xù cầu xin tình. yêu, vừa xảy ra chuyện đã bỏ đá xuống giếng, mày thật đúng là một người theo đuổi tốt đấy!”.
“Chú ý lời nói của anh!” Giang Minh Thắng lạnh mặt đẩy Hướng Quân ra.
“Tao khinh vào!” Hướng Quân nhổ nước bọt lên đất, nhe răng cười: “Khuyến mày, sau này gặp ông đây thì nhớ đi đường vòng, nếu không ông đây gặp mày một lần thì đánh một lần!” .
Nói xong, anh ta bước nhanh ra khỏi nhà họ Hướng trong sự gầm rống tức giận của Hướng Bách Tùng.
Hướng Thu Vân không ngờ rằng Nhậm Gia Hân sẽ dẫn theo Chung Khánh Hiện đến bệnh viện thăm cô, nghiêm túc mà nói, tính đến bây giờ, cô và Nhậm Gia Hân cũng chỉ mới gặp nhau bốn lần, hai người cũng chỉ là người xa lạ.
“Môi cô nứt da cả rồi, ăn thanh long đi!”
“Sắc mặt cô không tốt, là thân thể không thoải mái hay là đang lo lắng cho anh trai cô? Cô không cần lo lắng cho anh trai mình, sư phụ của tôi đã rút đơn kiện rồi, hì hì”.
“Thanh long thế nào? Có phải là ngon lắm không? Lần sau tôi sẽ mua thêm cho cô!”
Nhậm Gia Hân líu lo như chú chim sẻ, không ai trả lời lại cô ta, cô ta cũng đều có thể tự nói tự trả lời cả ngày, nếu như Hướng Thu Vân và Chung Khánh Hiên nói với cô ta một câu thôi, cô ta cũng có thể diễn thuyết tiếp hơn mười phút.
Hướng Thu Vân ngồi trên giường bệnh ăn thanh long không phát ra tiếng, cho dù là trước kia hay bây giờ, cô đều không phải người giỏi ăn nói.
“Một luật sư giỏi cần phải có năng lực hùng biện chứ không phải là miệng lưỡi lưu loát, nếu như cô cứ nói năng không có đầu óc như vậy sẽ để luật sư kia bắt được bao nhiều lỗi sai đây?” Chung Khánh Hiện gõ đầu Nhậm Gia Hân.
Đôi mắt Nhậm Gia Hân đảo tròn, rồi giống như là bị ấn chốt tạm dừng, lập tức im lặng.
Nhưng mà chỉ im lặng được mười phút: “Cô tên là Hướng Thu Vân phải không? Hướng Thu Vân, lần này sau khi cô xuất viện có còn về lại Club Mộng Hương làm việc không?”
“Ừ” Động tác ăn thanh long của Hương Thu Vân hơi khựng lại, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm, cũng không biết kế hoạch dùng sắc dụ Hạ Vũ Hào có thể thành công hay không.
Cho dù thành công, anh thật sự sẽ thả cô rời khỏi Club Mộng Hương sao? Nói không chừng sau khi chơi xong, sẽ để cô đến Club Mộng Hương sỉ nhục cô nữa.
Nhưng mặc dù hy vọng xa vời, cô vẫn muốn thử, ngoại trừ cách này, không còn cách nào khác.