Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù Hạ Vũ Hào ngủ cô cũng không thả lỏng, cô cũng có thể để lại một vài chứng cứ là hình ảnh khi hai người phát sinh quan hệ. Rồi dùng những tấm ảnh hoặc là video này để uy hiếp để anh lộ ra. 

Nếu như thất bại, Hạ Vũ Hào chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận mà trả thù cô. Anh luôn tàn nhẫn độc ác, nói không chừng đến khi ấy sẽ muốn giết chết cô. 

Cô chết rồi cũng là một cách để giải thoát. Lạch cạch 

Vào giây phút tiếng cánh cửa vang lên, Thu Vân ngồi dậy ngay lập tức và nhìn về phía cánh cửa vô cùng cảnh giác. 

Khi nhìn thấy người đến là Triệu Phương Loan, lông gà lông vịt đang dựng đứng lên của cô mới hạ xuống: “Bác gái” 

“Ừm” Tay trái Triệu Phương Loan để ở phía sau lưng, đi đến bên cạnh giường rồi mới cầm món quà giấu sau lưng ra: 

“Ngày mai giúp cháu tổ chức tiệc sinh nhật sẽ rất bận, vì vậy bác tặng quà cho cháu trước. Chúc Thu Vận của chúng ta năm nào cũng là mười... bảy tuổi, luôn luôn hạnh phúc, bình an và khỏe mạnh” . 

“Cháu cảm ơn bác gái” Thu Vân nói. 

Món quà không được gói đẹp mà chỉ được để trong chiếc hộp pha lê trong suốt, bên trong là một chiếc vương miện nhỏ với những viên pha lê vô cùng đẹp. 

Chiếc vương miện này là món quà sinh nhật năm mười tám tuổi mà bác gái hứa sẽ tặng cho cô, nói rằng đợi cô kết hôn cùng với Hạ Vũ Hào thì có thể đeo chiếc vương miện này. 

Nhưng sau này chuyện xảy ra quá đột ngột, cô còn không có cơ hội nhận quà sinh nhật của bác gái mà đã bị đánh gãy chân và tống vào trong tù rồi. 

“Nhưng cháu không thể nhận được.” Thu Vân dùng hai tay đặt chiếc hộp vào trong lòng Triệu Phương Loan, thu ánh 

mắt lại nói: “Món đồ này thuộc về con dâu của nhà họ Hạ, mà cháu và tổng giám đốc Hạ chắc chắn là không có khả năng” 

Trước kia cô ghét nhất là người khác nói cô và Hạ Vũ Hào không có khả năng, nhưng bây giờ người nói câu này hết lần này đến lần khác lại là bản thân cô. 

Đúng là nực cười. 

Triệu Phương Loan không nhận lấy: “Ai bảo thế? Cháu là con dâu của nhà họ Hạ. Đây là món đồ cho con dâu của nhà họ Hạ, chẳng phải cháu là con dâu của nhà họ Hạ sao? Món đồ này là cho cháu, cháu cầm lấy đi, nếu không bác sẽ tức 

giận đó” 

Lạch cạch. 

Lúc này cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Hạ Vũ Hào đi vào trong. Bộ vest được cắt may khéo léo phác hoạ lên chiếc eo thon và đôi chân dài của anh, vừa quyến rũ vừa nhuốm hơi thở cao quý. 

Hộp quà trong suốt trong tay Thu Vân khẽ run rẩy, ánh sáng phản chiếu tấm kính hắt lên gương mặt cô khiển vẻ mặt cô càng tái nhợt hơn. 

Cô liếm đôi môi khô khốc, đi xuống giường rồi đưa hộp quà đến trước mặt Hạ Vũ Hào bằng hai tay: “Bác gái nói đây là quà của anh” 

“Tôi không đến nỗi tranh đồ chơi nhỏ với cô, cầm lấy đi” Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn chiếc vương miện nhỏ ở bên trong hộp pha lê, ánh mắt trở nên u ám hơn. Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn lên mái tóc ngắn của cô. 

Thu Vân chu môi, cầm hộp quà đi đến bên cạnh Triệu Phương Loan: “Bác gái, tổng giám đốc Hạ không cần thì bác vẫn nên cất nó trước đi. Đợi đến khi cô Giang đính hôn với tổng giám đốc Hạ, bác có thể tận tay tặng vương miện này cho cô Giang”. 

Nếu như cô cầm lấy chiếc vương miện nhỏ này trước mặt Hạ Vũ Hào, e rằng anh sẽ cho rằng cô vẫn còn mơ tưởng hão huyền với anh. 

“Cũng được” Triệu Phương Loan cầm lấy hộp quà, nói với Hạ Vũ Hào: “Vũ Hào, đã chuẩn bị lễ phục xong chưa?” 

Hạ Vũ Hào gật đầu, nhấc ba túi quà trong tay lên: “Theo như lời mẹ nói, con đã đặt ba bộ lễ phục bản giới hạn” 

“Ừm” Triệu Phương Loan mỉm cười, cầm lấy ba túi quà rồi để vào tay Thu Vân: “Bác cũng không biết cháu có thay 

đổi cách ăn mặc hay không nên bảo Vũ Hào đặt thêm vài bộ. Cháu chọn lấy một bộ cho ngày mai mặc, hoặc ngày mai thay cả ba bộ cũng được”. 

“Cháu cảm ơn bác gái” Thu Vân cầm lấy túi quà, cũng không cất đi mà đặt trên đầu giường, sau đó đứng ở bên cạnh Triệu Phương Loan. 

Triệu Phương Loan cầm chiếc hộp pha lê trong suốt trong tay, khoé môi cong lên rồi kéo Hạ Vũ Hào sang một bên: “Một thằng đàn ông như con ở đây, Thu Vân ngại thay đồ. Chúng ta đi ra ngoài trước”. 

Bà mở cửa ra, chờ con trai ra ngoài với mình rồi mới đóng cửa lại. 

“Tối mai mẹ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Thu Vân ở khách sạn Châu Hoa , con cũng đến nhé” Triệu Phương Loan đưa chiếc hộp pha lê trong suốt cho người giúp việc đứng ở bên cạnh, bảo người ở phía sau đặt đồ vào trong phòng bà. 

Ha Vũ Hào dừng bước chân lại, đi theo chiếc cầu thang xoắn ốc xuống dưới: “Con không có thời gian” 

“Mẹ có thể không nhúng tay vào chuyện giữa con và Thu Vân, Hân Yên. Nhưng con đến bữa tiệc sinh nhật ngày mai được không?” Triệu Phương Loan xoa ấn đường, đứng trên bậc thang nhìn anh. 

Hạ Vũ Hào đi xuống bậc thang cuối cùng, quay người lại nhìn bà: 

“Khi nào thì kết thúc?” “Mười một giờ đêm” Triệu Phương Loan nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK