Đối với những người như Giang Minh Thắng thì có nói nấy nói nữa cũng không có ý nghĩa gì, cho dù cô có nói thêm bao nhiêu lần đi nữa thì cũng chỉ là lãng phí nước miếng của mình mà thôi.
Lúc này, chợt có tiếng bước chân đến gần, một giọng nam nhẹ nhàng vang lên từ phía sau Hướng Thu Vân: "Ngài Giang nói nhiều như vậy nhưng thật ra chỉ là muốn biểu đạt một câu thôi: “Anh cho rằng em gái anh không bao giờ làm sai chuyện gì cả đúng không?"
Hướng Thu Vân buồn bực quay lại nhìn người đang đi tới.
Anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề, bên ngoài lại khoác một chiếc áo Blue dài màu trắng, tướng mạo tuấn lãng đẹp đẻ như ánh mặt trời, lúc này trên khuôn mặt anh tuấn còn mang theo hai cái lúm đồng tiền thật sâu.
Màn đêm đen kịt, ngọn đèn cũng không được sáng lắm, vậy mà khi anh ta đứng trước mặt của cô, lại cho cảm giác như đang đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang xinh đẹp.
“Lục Thanh Sơn?” Giang Minh Thắng nhíu mày, nhìn người đàn ông mới đến trên dưới vài lần rồi bật thốt ra một cái tên.
Lục Thanh Sơn cười cười, mặt mày cong cong: "Bảy năm không gặp, không nghĩ tới ngài Giang liếc mắt một cái đã có thể nhận ra tôi."
Hai người là bạn học từ hồi mẫu giáo lên đến cấp hai nhưng Lục Thanh Sơn lại tới nước Mỹ làm một trao đổi sinh vào năm đầu tiên trung học, cho tới bây giờ mới vừa trở về nước công
tác.
“Gặp nhau trong hoàn cảnh này thật không vui vẻ chút nào.” Giang Minh Thắng giật giật khóe môi nhưng đáy mắt lại không có ý cười: "Tôi muốn cùng bạn gái mình nói chút chuyện riêng, làm phiền anh tránh ra một chút."
Nghe vậy, Hướng Thu Vân ánh mắt chìm xuống, đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị Lục Thanh Sơn vượt lên nói trước: "Bạn gái?"
Giang Minh Thắng chưa kịp trả lời, Lục Thanh Sơn đã cười khúc khích: "Ngài Giang, anh đang đùa đấy à? Bác gái cả của tôi ngày nào cũng lẩm bẩm vào tai tôi, nói rằng anh trước kia cứ như kẹo da trâu dính ở phía sau lưng của Thu Vân vậy nhưng từ hai năm trước, sau khi sự việc xảy ra với em gái của anh thì anh và Thu Vân đã trở thành kẻ thù không đội trời chung của nhau rồi.”
Vẻ mặt của Giang Minh Thắng thay đổi, hai tay hơi nắm chặt.
Lục Thanh Sơn hơi nhướng mày: "Tại sao tôi không biết, Thu Vân từ khi nào thì trở thành bạn gái của anh vậy?"
Bị một người xa lạ gọi Thu Vân đến Thu Vân đi, Hướng Thu Vân nhíu nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
“Chuyện giữa tôi và cô ấy không liên quan gì đến anh.” Nắm tay của Giang Minh Thắng khẽ siết chặt, sắc mặt rất khó nhìn.
“Lời này của anh đúng là tôi không thích nghe chút nào.” Lục Thanh Sơn duỗi tay ôm Hướng Thu Vân vào lòng, cười nói: “Bác gái cả của tôi, ồ, có lẽ nói là thím Lưu thì anh quen thuộc hơn chút ít nhỉ? Bà ấy đã nói chờ tôi quay về sẽ giới thiệu cho tôi làm bạn trai của Thu Vân, vì vậy với tư cách là bạn trai tương lai của cô ấy, mọi chuyện giữa anh và cô ấy vẫn có liên
quan đến tôi."
Hướng Thu Vân vốn dĩ muốn đẩy người đàn ông không thể hiểu thấu đang ôm mình ra nhưng khi nghe anh ta nói bác gái của mình là thím Lưu, cánh tay đang đưa ra của cô lập tức dừng lại sau đó liền hạ xuống.
“Chúng ta đi thôi, không cần phải để ý đến anh ta.” Cô chủ động kéo cánh tay Lục Thanh Sơn, đi về phía khoa nội trú.
Giang Minh Thắng lại muốn đuổi theo những lúc này sự kiên nhẫn của Hướng Thu Vân đã lên đến cực hạn, cô lắc lắc điện thoại di động trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Ngài Giang có muốn tôi gọi cho bà chủ Giang, cô Giang hay cô Tống không? Nói cho bọn họ biết là anh đang quấy rầy tôi trong bệnh viện?" .