Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Không cần bà ta giả bộ ở đây!” Hướng Quân lấy áo khoác âu phục mặc vào người, bên trong vẫn mặc bộ đồ ngủ, chân đi dép lê, thoạt nhìn chẳng ra dáng gì cả.

 Một đám người chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, không ai phát ra tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.

 

Thời gian dần trôi, phía chân trời bắt đầu hửng sáng, mặt trời chạy từ phía đông sang phía đông nam. Hạ Vũ Hào giơ cổ tay lên nhìn giờ, chín giờ rưỡi, Hướng

 

Thu Vân được đẩy vào phòng cấp cứu đã được bảy, tám tiếng rồi.

 

Trái tim anh lại trùng xuống như có hàng ngàn con côn trùng chui qua yết hầu, bò xuống gặm nhấm trái tim anh, cổ họng ngứa ngáy, tim anh đau nhói.

 

Cạch!

 

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ Lưu bước ra, nói: "Thành công, phẫu thuật, thành công rồi."

 

Chỉ có vài chữ nhưng mỗi lần nói một chữ bác sĩ lại phải thở hổn hển, vừa nói xong đã mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

 

Phía sau cánh cửa mở toang, bảy, tám bác sĩ và y tá tham gia ca mổ này nằm la liệt trên sàn, trông họ có vẻ mệt mỏi nhưng khóe miệng không thể kìm được mà nở nụ cười.

 

Bây giờ Hạ Vũ Hào mới hơi thả lỏng đầu óc, anh mím môi, tim đập nhanh, nhấc chân định bước vào phòng cấp cứu.

 

Bác sĩ Lưu duỗi chân ra ngăn anh lại, mệt mỏi nói: 

Bệnh nhân sẽ được đẩy đến phòng bệnh thường sau khi tỉnh lại. 

Anh có thể đi vào nói vài lời với cô ấy nhưng anh không được làm cô ấy kích động. Hơn nữa cô ấy đang rất cần nghỉ ngơi. 

Tốt nhất mọi người vào trong nói với cô ấy vài câu, hoặc không nói cũng được.

Vừa dứt lời hai y tá đang ngồi dưới đất đã đứng dậy đầy Hướng Thu Vận ra.

 

Ánh mắt của Hạ Vũ Hảo nhìn chăm chăm vào người của Hưởng Thu Vân, anh vỏ thức đi theo có

 “Hạ Vũ Hào, tôi cảnh cáo anh đừng tới đây!”

 Hướng Quân đứng chân trước mặt anh, hai tay nắm chặt cổ áo của anh nghiến răng nghiến lợi gần giọng nói. .

 Nói xong anh ta vội vàng đuổi theo thì đã muộn rồi. "Vũ Hào", Triệu Phương Loan bước đến gần anh, thở dài nói:

 "Mẹ không quan tâm đến chuyện giải quyết khúc mắc giữa con và Vân Vân nhưng bây giờ con bé không thể chịu kích thích, coi như mẹ van con đấy, tạm thời con đừng xuất hiện trước mặt con bé.

 

Ánh mắt của Hạ Vũ Hào nhìn thẳng vào bà, anh khẽ nắm chặt tay không nói gì. “Vũ Hào à... Triệu Phương Loan gọi tên anh lần nữa, đáy mắt mang theo vài phần cầu xin.

 

Bàn tay Hạ Vũ Hào buông lỏng, nằm chặt rồi lại buông lỏng, anh lạnh nhạt nói: "Vâng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK