Trình Thành trưng ra vẻ mặt vô tội: “Những chứng cớ này đều là em đưa cho anh mà, nói là muốn báo cáo Club Mộng Hương em buộc em!”
Hai người đấu võ mồm, cãi vã không ngừng “Cô cảm thấy nên làm gì bây giờ?”
Mộng Hàm cũng không vội, có chút hăng hái hỏi Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân mấp máy môi: “Con người của tôi này, không nghĩ ra được cách nào tốt”
Cô chỉ ước gì Hạ Vũ Hào nhiều gặp phải nhiều chuyện bực mình một chút, sao lại nghĩ cách giải quyết thay anh cơ chứ? Cô tới đây, cũng chỉ là bởi vì việc này liên quan đến Chu Hồng mà thôi.
“Chậc, thật là vô tình. Khóe mắt Mộng Hàm hơi hất lên, không nói gì nữa, nhìn cảnh tưởng ở đại sảnh như đang xem kịch.
Các phóng viên chụp ảnh quay phim tách tách tách, những câu hỏi thì câu sau lại sắc bén hơn câu trước.
Hướng Thu Vân lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, châm chọc cười cười. Hóa ra cho dù là ai, vì lợi ích cũng đều có thể bày ra vẻ mặt buồn nôn xấu xí như thế.
Khoảng nửa tiếng sau, Mộng Hàm mới đứng lên, vỗ vỗ tay: “ Làm phiền các vị yên lặng một chút”
Những phóng viên ở công kia đang muốn đặt câu hỏi thì lại có thêm vài phóng viên và thợ qua phim mang theo camera cùng micro đến.
Hướng Thu Vân không biết những người này, nhưng biết công ty của bọn họ, công ty mạng Tín Dương, ông lớn của ngành thông tin trong giới, độ tin cậy khi nói chuyện thì không phải là thứ những phóng viên khác có thể so sánh được.
Mộng Hàm liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ của mình một chút, lập tức có người lấy ra một xấp đồ vật, đưa cho các phóng viên ở cổng:
“Đây là hồ sơ thu nhập gần đây của ngài Trình, còn có vài tấm ảnh ghép đầu của cậu Bùi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì cũng không cần tôi phải nói cụ thể nữa nhỉ
Sắc mặt các phóng viên thay đổi trong nháy mắt “À đúng rồi, tôi khuyên các vị một câu: Người của Lưu
Quý thuộc Công ty mạng Tín Dương cũng ở nơi đây, anh tôi sẽ như đưa tin theo đúng sự thật, các người cũng không nên vì một món lợi cực kì nhỏ, mà vứt bỏ thanh danh của các người vào trong đó.”
Mộng Hàm hững hờ nhắc nhở. Nói xong, cô chuyển sang Trình Thành, nhìn như nhìn sâu bọ: “Anh cảm thấy anh nhận tiền của cậu Bùi, so với việc Tổng giám đốc Hạ ra tay thu mua công ty của anh, anh thấy phải chọn cái nào thì mới tốt đây? Không đúng, loại người như anh, căn bản không đến phiên Tổng giám đốc Hạ ra tay.”
Nghe đến đây, Trình Thành lúc này đã bị dọa đến thay đổi sắc mặt, ngã xụi lơ trên mặt đất:
“Quản lý, chuyện này không thể trách tôi, là cậu Bùi sai tôi làm như thế! Nếu là tôi không làm, anh tôi sẽ hủy công ty của tôi!”
“Tôi thật sự là bị ép, cầu ngài thương xót cho tôi với, bỏ qua cho tôi đi!”
Anh ta khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, đưa tay ôm lấy chân Mộng Hàm. Hướng Thu Vân cảm thấy, kiểu người như vậy mà lấy ra so với Giang Hân Yên thì đều là một sự sỉ nhục với cô ta.
Cho dù thủ đoạn của Trình Thành bằng được một phần trăm của Giang Hân Yên thôi, thì cũng đã không đến mức phải làm đến tình trạng này!
“Con người này của tôi luôn luôn mềm lòng, vừa nhìn anh khóc như thế tôi cũng không nỡ”
Mộng Hàm thở dài, lấy một tờ khăn giấy ra đưa cho anh ta: “Lau đi”