Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta cúi đầu nhìn chân của chính mình: “Hai năm trước Hưởng Thu Vân không thể lấy được mạng của em nhưng đã làm gãy một chân của em, hiện giờ anh lại nói phải cho Hướng Thu Vân chữa chân, anh không cảm thấy quá mức không công bằng với em sao?"

 

Người giúp việc nữ đi theo bên cạnh Giang Hân Yên đã nhiều năm, nghe những lời này cũng cảm thấy khó thở: 

“Tổng Giám đốc Hạ, hai nhà Hạ, Giang quan hệ thân thiết, ngài vì một tên tội phạm giết người mà làm như vậy, quả là quá đáng.”

 “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, phải trái đúng sai của năm đó, hai bên chúng ta đều hai năm rõ mười.” 

Hạ Vũ Hào mím môi, nói: “Hơn nữa, lại thêm một thời gian, cô lại có thể một lần nữa đứng lên, không khác gì người bình thường.

 

Anh nghĩ tới gậy ông đập lưng ông, ghi chép lại lời nói của Hân Yên làm chứng cứ nhưng cô ta nói chuyện rất cẩn thận, chưa bao giờ trực tiếp cho thấy tai nạn xe cộ năm đó là do cô ta thiết kế.

 “Nhưng cuối cùng thì em không thể nhảy múa được nữa!”

 Giang Hân Yên thu lại ý cười nơi khóe miệng, gắn từng chữ:

 “Xin lỗi anh Vũ Hào, cho dù em có rộng lượng, cũng không cách nào không chút động lòng đối với việc chữa chân cho Hướng Thu Vân

Những món ăn Nhật trên bàn nhìn qua tươi ngon rung động lòng người nhưng cho dù là Hạ Vũ Hào hay là Giang Hân Yên cũng đều không có tâm trạng để ăn.

 

Hạ Vũ Hào cong môi cười nhưng đáy mắt lại không có nổi một chút ý cười: “Tôi đây cũng chỉ có thể nói xin lỗi, Lâm Tuyết Nghi là người trong Club Mộng Hương của tôi, tôi không thể nào tùy tiện giao nhân viên cho một ông già tám chín chục tuổi để làm một nửa kia của người đó.

 “Anh Vũ Hào thế này là đang uy hiếp em sao?” Giang

 

Hân Yên miễn cưỡng gượng cười, toàn thân cứng đờ không thể thả lỏng.

 

Hạ Vũ Hào hờ hững nói: “Chỉ là đang nói sự thật mà thôi.”

 

Cuộc đối thoại của hai người tưởng chừng như quen thuộc nhưng tính chủ động lại hoán đổi rồi.

 

Cả người Hân Yên đờ ra một chút, ngay sau đó cong khóe môi lên, hơi siết chặt nắm tay rồi dịu dàng nói: 

“Hôm nay em tìm anh muốn Lâm Tuyết Nghi cũng chỉ là nhận lời gửi gắm của người lớn trong nhà, cũng không nhất thiết phải bắt buộc có được. Nhưng nếu như anh Vũ Hào không đáp ứng, làm cho em đau lòng, nói không chừng em sẽ khởi tố Hướng Thu Vân để hết giận”

 

Ánh mắt Hạ Vũ Hào tối lại, ngồi xuống. “Anh Vũ Hào là người thông minh, hẳn là biết nên lấy nên bỏ thế nào.”

 Giang Hân Yên đã hòa hoãn sắc mặt như bình thường, chậm rãi nói chuyện. 

“Phải vậy không?”

 Hạ Vũ Hào thoáng nheo mắt lại.

 Giang Hân Yên cười nói: “Ít nhất thì em cảm thấy anh là người thông minh” 

“Vậy thì để cô thất vọng rồi. Hạ Vũ Hào lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn: Một, cô đưa Lâm Tuyết Nghi đi, tôi chữa chân cho Hướng Thu Vân. 

Hai, cô khởi tố Hướng Thu Vân, tôi đăng tải chuyện chăn gối của ông chủ Lâm lên internet.

 

Giang Hân Yên căng cứng người một chút nhưng bên môi vẫn còn nét cười nhợt nhạt: “Nếu em muốn đưa Lâm Tuyết Nghi đi, cũng không đồng ý chữa chân cho Hướng Thu Vân thì sao?”

 “Không tồn tại loại khả năng này.”

 Hạ Vũ Hào nói.

 

Giang Hân Yên cuối cùng cũng không duy trì được ý cười bên khóe miệng: “Anh Vũ Hào thật sự cho rằng ông ngoại em là người coi trọng thanh danh à?”

 “Không coi trọng sao?”

 Hạ Vũ Hào cười cười, đứng lên: “Vậy thì khá tốt.”

 Anh nói xong liền xoay người rời đi.

 

Giang Hân Yên nhìn bóng lưng dứt khoát kiên quyết của anh, sắc mắt thay đổi, cuối cùng vẫn cắn cắn môi, gọi một tiếng: “Anh Vũ Hào!”

 

Hạ Vũ Hào không dừng bước chân dù chỉ một chút, cũng không đáp lại. “Cô chủ, chuyện này làm sao bây giờ đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK