Nghe vậy, ông chủ buổi đấu giá như bị sét đánh, nếu không phải chính tai nghe được, ông ta cũng không dám tin đây là sự thực, chuyện gì đang xảy ra thế? Sao Thiên gia lại đứng về phe người bình thường này chứ?
Ông ta hoàn toàn kinh hãi, cảm giác được tất cả không hề giống như tưởng tượng của mình.
“Anh Bưu, cậu không đùa tôi chứ, Thiên gia thật nói như vậy sao?” Ông chủ buổi đấu giá không khỏi hỏi lại để xác nhận một chút, Sở Trung Thiên tiếng tăm lừng lẫy ở Hán Thành, sao lại quen biết một người bình thường chứ?
anh Bưu thản nhiên nói: “Tất nhiên là thật, ông cho là tôi nói dối sao?”
Ông chủ buổi đấu giá không khỏi giật mình, cũng hoàn toàn tin tưởng anh Bưu không phải đang nói đùa, ông ta không kìm được quay đầu nhìn Lý Phàm vẻ mặt vô hại một chút.
Cả người ông ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, đối phương quen thuộc Thiên gia như vậy, chắc chắn là người mà Thiên gia coi trọng, lần này là ông ta gây khó trước, nếu ông ta không tiếp tục so đo với Lý Phàm nữa thì sẽ mất hết mặt mũi.
Trái lại, nếu ông ta đối địch với Thiên gia thì ông ta đừng mong tổ chức buổi đấu giá này nữa, nói không chừng còn nguy hiểm cả tính mạng.
Sở Trung Thiên gần như đã rửa tay gác kiếm rồi, nếu anh ta biết đối phương tưởng tượng về mình tàn nhẫn như vậy, có lẽ sẽ tức tới hộc máu.
Mọi người hết sức bất ngờ với kết quả này, bọn họ đều không nghĩ tới anh Bưu lại giúp đỡ Lý Phàm, bọn họ biết anh Bưu là trợ thủ đắc lực của Thiên gia.
Lúc này, anh Bưu ra mặt chắc chắn không đơn giản, bọn họ bất giác nhìn về phía Lý Phàm, đều không đoán ra rốt cuộc Lý Phàm là ai, nhưng bọn họ có thể khẳng định thân phận Lý Phàm không hề đơn giản.
Ông chủ buổi đấu giá cũng giật mình, khi nhìn về phía Lý Phàm, ông ta vô thức hít sâu một cái, bắt đầu buồn bực với Lý Phàm.
Thân phận Lý Phàm hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của mình, nếu ông ta bình tĩnh được mới là lạ, lúc này ông chủ buổi đấu giá mới thu hồi ánh mắt xem thường.
“Anh Bưu, anh yên tâm, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.” Ông chủ buổi đấu giá cười gằn một cái, trước tiên cứ trấn an anh Bưu đã, nếu anh Bưu không bình tĩnh lại thì phiền phức lớn rồi.
Anh Bưu khẽ gật đầu, nếu đối phương lại tiếp tục ầm ĩ, anh ta sẽ ra mặt lần nữa.
Lúc đầu, đội trưởng Chương định cho người đi xử lý một chút, đúng lúc có thể bán cho Lý Phàm một ân tình, nhưng nhìn thấy người của Sở Trung Thiên ra tay, anh ta cảm thấy rất yên tâm.
Anh ta biết Sở Trung Thiên có địa vị rất cao ở Hán Thành, anh ta chắc chắn nếu Sở Trung Thiên ra tay thì nhất định sẽ mã đáo thành công.
Lúc này, ông chủ buổi đấu giá mới chạy đến bên cạnh Lý Phàm, nói: “Thế này, cậu Lý, cậu đi vào trước đi, tôi quên cậu cũng là khách của tôi, vừa rồi tôi chỉ đùa với cậu chút mà thôi.”
Nghe vậy, mọi người đều ngơ ngác, chuyện gì thế này, gây chuyện nửa ngày, kết quả là một trò đùa à?
Tất nhiên, Lý Phàm biết ông chủ buổi đấu giá chỉ tìm một cái cớ mà thôi, nhưng anh cũng không hề phản bác.
Trái lại, nam thanh niên và đội trưởng đội an ninh không bình tĩnh được nữa, bọn họ vốn cho rằng ông chủ buổi đấu giá sẽ lấy lại mặt mũi cho họ, ai ngờ, ông chủ buổi đấu giá lại khách khí với Lý Phàm như thế.
Hơn nữa có chút quá khách khí rồi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không thể tin được là thật.