Mặc dù trong lòng Cổ Họa Y không hiểu, nhưng vẫn tin tưởng Lý Phàm, không nói gì nữa.
Trình Tư Vũ cau mày, mơ hồ cảm thấy mọi chuyện có chút không đúng, nhưng lợi ích đã làm mờ lý trí của ông ta, khiến Trình Tư Vũ cảm thấy Lý Phàm là vì sợ mình mới nhượng bộ. Lý Phàm liếc nhìn Trình Tư Vũ đang nở một nụ cười đắc ý, bình tĩnh nói: “Còn có chuyện khác muốn đàm phán không, nếu như không có, chúng tôi xin phép đi trước.”
“Đương nhiên là vẫn còn, đây chỉ là chuyện khởi đầu, chuyện đầu tư, hai người thật sự không suy nghĩ một chút sao? Nếu như không cho tôi đầu tư, sau này hai người hổi cũng không kịp đó.”
Trình Tư Vũ hoàn hồn lại, tiếp tục chủ đề lúc nãy, lấy được cổ phần của tập đoàn Họa Vân Y mới là điều quan trọng. Lý Phàm lắc đầu: “Cái này thì không cần phải đàm phán nữa.” “Haha, cậu đúng là không cho tôi mặt mũi, xem ra nói chuyện không được rồi, chỉ có thể động thủ với cậu rồi, nghe nói võ nghệ của cậu rất tốt, tôi rất muốn tận mắt chứng kiến một chút.” Trên khuôn mặt của cô trợ lý xinh đẹp bên cạnh hiện lên một nụ cười, trong đầy đã hiện lên dáng vẻ Lý Phàm bị đánh đến mức không còn hình người. Ai bảo anh kiêu ngạo, ai bảo anh bắt tôi quỳ xuống, đợi lát nữa bà đây muốn ngồi lên đầu anh, làm nhục anh! Trong lòng Cổ Họa Y vô cùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Cổ Họa Y nói: “Anh muốn làm gì! Định dùng vũ lực để chiếm đoạt sao?”
“Haha, Cố đại mỹ nữ, cô nói rất đúng, việc tôi thích làm nhất chính là dùng vũ lực để chiếm đoạt, xí nghiệp y dược mà tôi nắm trong tay đều là dùng vũ lực mà có được, haha.”
Trình Tư Vũ đắc ý cười hai tiếng, một nhà sư mặc áo choàng màu đỏ đi vào trong phòng.
“ông chủ” Nhà sư đi đến bên cạnh Trình Tư Vũ, cúi người nói. “Vượng Cát, đến đây, đến đây.” Trình Tư Vũ cười híp cả mắt nói.
Vượng Cát có làn da ngăm đen, dáng người vô cùng cường tráng, đi về phía Trình Tư Vũ, mỗi bước đi của Vượng Cát, sàn nhà đều phát ra tiếng thùng thùng, dường như cả căn phòng đều run rẩy vì bước chân của anh ta. Vượng Cát là nhà sư của Trát Luân Tự trên cao nguyên, tu luyện được công phu hoành luyện, cả người đao thương bất xâm, nghe nói là tăng hộ pháp của Trát Luân Tự, tương đương với võ tăng trong truyền thuyết.
Trình Tư Vũ tín tường Mật Tông, vì vậy thường xuyên đến Trát Luân Tự làm lễ, bởi vì ra tay hào phóng nên đã trở thành kim chủ quan trọng của Trát Luân Tự.
Sau khi hai bên đã thân thiết với nhau, Trát Luân Tự chủ động đề nghị có thể phái nhà sư làm vệ sĩ cho Trình Tư Vũ, chỉ là mỗi năm cần phải bỏ ra một khoản phí mà thôi.
Trình Tư Vũ lập tức động lòng, bây giờ những người giàu có hầu hết đều thuê vệ sĩ ở công ty bảo vệ, chẳng qua cũng chỉ là mời đến một cao thủ thái cực, bát cực cao thủ gì đó mà thôi.
Có thể mời được một nhà sư làm vệ sĩ, chắc chắn là không có ai! Cho dù võ công của nhà sư có thấp đi chăng nữa, có thể xem nhà sư làm vệ sĩ, cái này cao hơn những vệ sĩ bình thường khác.
Vì vậy Trình Tư Vũ không chút do dự mà đạt được thỏa thuận với Trát Luân Tự, thuê bốn nhà sư làm vệ sĩ, Vượng Cát là một trong số đó. Vốn dĩ Trình Tư Vũ cũng không nghĩ đến việc bốn người có võ công cao như thế nào, dù sao bây giờ võ công có cao đến đâu cũng chỉ một phát súng là ngã.
Nhưng sau khi bốn người Vượng Cát đi đến bên canh Trình Tư Vũ, Trình Tư Vũ mới phát hiện mình sai rồi, bây giờ vẫn còn võ công thực sự tồn tại!
Vượng Cát này, ở khoảng cách gần có thể chống lại đạn của súng lục, trừ khi súng lực có thể bắn vào chỗ hiểm của anh ta, nếu không sẽ không thể gây ra bất kỳ thương tích đáng kể nào cho Vượng Cát.
Điều này khiến Trình Tư Vũ giống như bắt được báu vật, đối xử với bốn người Vượng Cát như thượng khách. Vượng Cát đi đến bên cạnh Trình Tư Vũ, trừng đôi mắt giống như chuông đồng nhìn về phía Lý Phàm và Cố Họa Y. Chỉ là vừa nhìn thấy Lý Phàm, Vượng Cát đã lập tức di chuyển ánh mắt, cho là Lý Phàm sẽ không gây ra bất kỳ sự uy hiếp nào với mình. Lúc nhìn về phía Cố Họa Y, Vượng Cát cảm thấy tim mình đập loạn xạ, trong mắt đột nhiên hiện lên sự tham lam.
“Xinh đẹp, quá xinh đẹp, mỹ nữ như thế này không hầu hạ thượng sư thì thật là đáng tiếc, mỹ nữ, cô có muốn quy y phật pháp của tôi không? Chỉ cần cô vui vẻ cùng với thượng sư, thượng sư có thể giúp cô giác ngộ, trở thành bồ tát sống”
Những nơi nói lay động lòng người, Vượng Cát muốn nói là nói, nghĩ là có thể lung lay được Cổ Họa Y để dâng cho thương sự, vậy thì chắc chắc sẽ là một công lao to lớn. Trong mắt Trình Tư Vũ hiện lên một tia không hài lòng, lúc nãy Trình Tư Vũ cũng động tâm với Cố Họa Y. Nhưng nghĩ đến thân phận của thượng sư trong miệng Vượng Cát kia, Trình Tư Vũ vẫn nhịn xuống. Mỹ nữ ở đâu mà chả có, nếu như đắc tội với vị thượng sư kia, dựa vào thân phận của mình chưa chắc đã đủ nhìn. Cổ Họa Y xấu hổ nhìn Vượng Cát, mắng: “Đây là lời mà một người xuất gia nên nói sao! Phật pháp của anh học như thế nào!”
“Haha, chúng tôi tham gia là hoan hỉ thiền, cần âm dương tu luyện, mỹ nữ đừng kích động mà, chỉ cần mỹ nữ hầu hạ thượng sư của chúng tôi thật tốt, thứ đem đến cho cô không chỉ có vinh hoa phú quý”
Vượng Cát đã hạ quyết tâm, cho dù thế nào cũng phải đưa được Cố Họa Y về tặng cho thượng sư.
Lý Phàm cầm tách trà trên bàn lên, cổ tay khẽ lắc, tách trà bay về phía Vượng Cát.
Vượng Cát cười nhếch mép, không hề né hay tránh, cứ nguyên tại chỗ: “Cậu cho là như vậy có thể dọa được phật gia sao? Phật gia tôi không bị dọa sợ, sẽ để cậu nhìn thấy được võ công thật sự của phật gia!”
Theo như Vượng Cát thấy, công phu hoành luyện của mình đã đạt đến mức dao thương không xuyên qua được, tách trà mà Lý Phàm ném đến căn bản sẽ không làm hại đến mình.
Nhưng lúc tách trà chạm vào trán của Vượng Cát, Vượng Cát mới biết mình đã sai, hơn nữa còn sai một cách nghiêm trọng. Tách trà mà Lý Phàm ném ra dường như có một sức mạnh vô cùng lớn, lúc đập vào đầu Vượng Cát, sức mạnh kia điên cuồng phóng ra, lập tức khiến trán của Vượng Cát chảy máu.
Thậm chí Vượng Cát còn cảm nhận được, nghe thấy được xương ở trán mình phát ra âm thanh cọt kẹt, dường như bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị sức mạnh điên cuồng này nghiền nát. "Aaa!" Vượng Cát gầm lên một tiếng, cơ má hoàn toàn siết chặt lại, cả người ưỡn lên để chống lại sức mạnh đã đập vào trán kia.
Lúc Vượng Cát dốc toàn lực, cốc nước đã giải phóng hoàn toàn sức mạnh bay trở lại mặt bàn, tách trà kia không chỉ không vỡ, hơn nữa không có một giọt nào tràn ra khỏi miệng cốc.
Điều này đều bắt nguồn từ khả năng kiểm soát sức mạnh một cách tinh tế của Lý Phàm, mặc dù lúc nãy nhìn thấy dường như rất đơn giản, chỉ là một cái lắc cổ tay, nhưng thời điểm lắc cổ tay, Lý Phàm đã thay đổi góc độ và sức mạnh ba lần, mới có thể tạo ra hiệu quả khiến người khác kinh ngạc như vậy.
Mặc dù Cố Họa Y, Trình Tư Vũ và những người khác không nhìn ra môn đạo ở trong đó, nhưng cũng biết được một chiêu này của Lý Phàm chắc chắn vô cùng lợi hại, lợi hại như thế nào bọn họ cũng không nói ra được.
Trình Tư Vũ nhìn tách trà giống như nhìn thấy quỷ, nuốt nước bọt, Trình Tư Vũ sợ hãi nói: “Vượng Cát, anh không sao chứ?
Vốn dĩ muốn gọi Vượng Cát ra để đánh cho Lý Phàm một trận, nhưng Lý Phàm lại giáng đòn phủ đầu, đánh cho Vượng Cát chảy máu đầu trước, điều này nằm ngoài dự đoán của Trình Tư Vũ.