Lý Phàm về đến nhà, anh cảm nhận được sát khí, sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cũng trở lại bình thường, đúng là giống hệt như những gì anh nghĩ, Đại Long Vương đã đến tính sổ.
Lý Phàm cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, cho dù là Đại Long Vương đến kiếm chuyện thì anh cũng chắc chắn có thể ứng phó được, cho dù đối phương dám đến anh cũng phải làm cho đối phương có đến mà không có về.
Nếu Đại Long Vương biết được suy nghĩ của Lý Phàm, trong lòng ông chắc chắn sẽ phát điên, ông cho rằng bây giờ Lý Phàm phải sợ hãi mới đúng, ai ngờ đối phương lại tùy ý trước đòn tấn công của ông.
“Lý Phàm, cậu chết chắc rồi!” Đại Long Vương la hét ở trong lòng.
Lý Phàm nói với Trương Đức Võ: “Ông đừng đi ra ngoài, nếu không ông sẽ chẳng tốt lành gì đâu.”
Trương Đức Võ nghe thế, ông lập tức rùng mình, ít nhiều gì cũng có hơi sợ hãi, ông không ngờ Lý Phàm lại uy hiếp ông như thế, chuyện này làm ông cảm thấy rất bất ngờ.
Một lúc lâu sau ông vẫn không hiểu được, không biết tình hình như thế nào.
“Cậu Lý, cậu đang đùa với tôi sao, người ở bên ngoài chính là Đại Long Vương, bây giờ cậu mà đi ra ngoài là sẽ chết chắc.” Trương Đức Võ nhìn thấy tình hình này, ông nhịn không được rùng mình.
Ông biết Lý Phàm rất mạnh, nhưng ông lại càng biết đối thủ ở bên ngoài mạnh như thế nào.
Cho nên ông cảm thấy rất khó tin, ông nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Lý Phàm không giải thích nhiều với Trương Đức Võ, anh đi thẳng ra ngoài.
Trương Đức Võ lắc đầu, ông cho rằng cách làm của anh quá xúc động, đến cả Đại Long Vương mà cũng dám chọc, nếu đổi thành ông, cho dù cho ông mười lá gan ông cũng không dám.
Khi đám Đại Long Vương nhìn thấy Lý Phàm bước ra, mắt bọn họ lập tức lạnh như băng, đối với bọn họ mà nói, Lý Phàm chính là kẻ thù của bọn họ.
Bọn họ cũng không ngờ lúc này mà anh còn dám tùy ý đi ra như thế, này chẳng phải là tự chuốc khổ vào người sao?
Bọn họ đã chuẩn bi sẵn sàng, nhất định phải cho đối phương biết tay, bọn họ đột nhiên bắt đầu ra tay với Lý Phàm.
Lý Phàm thấy thế cũng cười, sau khi anh nhìn thấy đám Đại Long Vương tạo thành đại trận Long Môn, anh cũng hiểu được đôi chút, chẳng trách đối phương lại có can đảm dám đến khiêu chiến với anh, thì ra là vì nguyên nhân này.
Nhưng nếu những người này nhất quyết muốn tìm đường chết, anh cũng sẽ để mấy người này biết được sự lợi hại của anh.
Anh quyết đoán bắt đầu ra tay với đám Đại Long Vương, lần ra tay sau lại càng tàn nhẫn hơn lần ra tay trước, gần như làm người ta không thể nào tránh khỏi.
Đám Đại Long Vương đều vô cùng tin tưởng vào đại trận Long Môn của bọn họ, Đại Long Vương đứng ở vị trí trung tâm, có thể xuất chiêu.
Đám Đại Long Vương lập tức bao vây Lý Phàm lại, bọn họ nhanh chóng ra tay với Lý Phàm, lần ra tay sau lại ác hơn lần ra tay trước.
Khi Lý Phàm nhìn thấy đám Đại Long Vương ra tay thì lập tức bật cười, chỉ có chiêu này mà còn muốn làm anh bị thương, suy nghĩ của mấy người này hơi bị ngây thơ rồi.
Lý Phàm sải bước dài, sau đó đánh ra một đấm, đám Đại Long Vương không nhìn thấy rõ nắm tay của anh ở nơi nào, bọn họ chỉ thấy được một loạt tàn ảnh.