Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xem ra tạo không lấy ra một chút bản lĩnh thật sự, mày còn tưởng là những gì tao nói là giả!” Ngay lúc này người đàn ông đầu trọc mặc âu phục 

quyết định nhờ sự giúp đỡ của Sở Trung Thiên. 

Sau khi Sở Trung Thiên nhận được cuộc điện thoại, ngược lại ông ta còn cười gằn: “Cậu thân là trợ thủ đắc lực của tôi, vậy mà ngay cả một người cũng không đối phó được? Vậy tôi giữa cậu lại còn làm được gì?” 

Sau khi nghe thấy tiếng quát lớn của Sở Trung Thiên, người đàn ông đầu trọc mặc âu phục chảy mồ hôi lạnh trên trán, xong đời, vị trí này của hắn ta không giữ được. 

Sau khi Sở Trung Thiên cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Bưu đang đứng ở phía sau, nói: “Mặc dù hắn ta có chút vô dụng, nhưng chuyện này giao cho cậu, tôi rất yên tâm về cậu!” 

Sau khi Bưu nghe đến đó, lập tức nhẹ gật đầu, hắn ta ngay lập tức xuất phát về phía mục đích của mình. "Mày xong đời, ngài Thiên lập tức phải người đến để đánh mày!” Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục nghĩ chuyện này không thể nói ra, lúc này mới tiếp tục miễn cưỡng khoe khoang. 

Lý Phàm đợi một lúc, khi chuẩn bị đứng dậy rời đi thì đúng lúc này Bưu lên tiếng chào hỏi anh. 

Bưu vừa chào, vừa kinh hãi trong lòng, anh Lý cũng ở đây, chẳng lẽ chuyện này cũng liên quan tới anh Lý sao? Sau khi nghĩ tới đây thì anh ta không khỏi hít sâu một hơi. 

Nếu như chuyện này có liên quan liên tới anh Lý, vậy thì phiền phức rồi, trong lòng anh ta bây giờ rất nghẹn cạn, thế giới này cũng quá bé rồi, sao nào ai cũng có mắt không tròng trêu chọc phải anh Lý. 

Điều trùng hợp là người đàn ông đầu trọc mặc vest vừa hay cũng nhìn thấy Bưu, anh ta thật sự tưởng Bưu đang chào anh ta, trong lòng anh ta không khỏi vui sướng. 

Anh ta biết ngài Thiên sẽ không từ bỏ anh ta, anh ta vui vẻ nhanh chóng chạy tới, anh ta bây giờ vẫn không tính là cánh tay trái phải thật sự của Sở Trung Thiên, chỉ có thể là đang trong thời kỳ quan sát. 

Đối với Bưu, anh ta tự nhiên là phải tôn kính hơn, càng huống chi Bưu ở bên cạnh ngài Thiên lâu như vậy, chắc chắn cũng là một nguyên lão rồi, bất luận phương diện nào, anh ta đều không có tư cách ngồi ngang hàng với Bưu. 

“Anh Bưu, anh sao lại tới đây, tôi biết ngại Thiên sẽ không từ bỏ tôi mà.” Người đàn ông đầu trọc mặc vest cười hì hì chạy tới, trong lòng vẫn rất vui sướng. 

Sau khi Bưu nghe tới đây, anh ta liếc nhìn người đàn ông đầu trọc mặc vest với ánh nhìn kỳ quái, hoàn toàn không biết đối phương lấy can đảm từ đâu mà nói ra lời như này. 

Bưu khẽ mỉm cười: “Anh có phần quá đánh giá cao bản thân anh rồi” 

Khi chưa phát hiện ra Lý Phàm, anh ta quả thật là bằng lòng giúp việc này, từ lúc nhìn thấy anh Lý ở đây thì anh ta xác định chuyện chắc chắn có liên quan tới anh Lý. 

Đối phương trêu chọc anh Lý, chính là đối đầu với ngài Thiên, mặc kệ như nào, Bưu đều nghĩ xong rồi, anh ta phải cho người đàn ông đầu trọc mặt vest bài học. 

Người đàn ông đầu trọc mặc vest sau khi nghe thấy lời của Bưu, hoàn toàn mù mịt, mặt mày không hiểu nói: “Anh Bưu, tôi không quá hiểu ý của câu này” 

Bưu mặt mày không có chút cảm xúc nói: “Được rồi, bớt ở đây giả ngu với tôi đi, anh trêu chọc ai, lập tức đi xin lỗi với người đó. 

“Anh Bưu, anh sẽ không phải đang nói đùa chứ, tôi nói thế nào cũng là cánh tay trái phải của ngài Thiên, đại diện cho mặt mũi của ngài Thiên, ngộ nhỡ tôi xin lỗi, ngài Thiên hà không phải sẽ xem thường tôi” 

Người đàn ông đầu trọc mặc vest thật sự tưởng Bưu đang đùa với mình, nhưng anh ta đâu có nghĩ tới, Bưu Không có nói đùa với anh ta, mà nói nghiêm túc. 

Bưu lạnh lùng liếc nhìn, không khách khí nói: “Bột diễn với tôi đi, anh có tâm tư gì, trong lòng tôi không rõ sao, lập tức xin lỗi” 

Người đàn ông đầu trọc mặc vest cũng là bị giọng nói to đột ngột của Bưu dọa, anh ta cũng nhìn ra anh Bưu không phải là đang dọa dẫm anh ta đơn giản như thế, anh ta vô thức ngoảnh đầu nhìn sang Lý Phàm, không rõ anh Bưu tại sao muốn anh ta xin lỗi Lý Phàm. 

Nhưng sự việc tới nước này, anh ta muốn không xin lỗi cũng khó rồi, cuối cùng anh ta nói với Lý Phàm: “Anh Lý, xin lỗi” Lý Phàm gật đầu, nói với Bưu: “Không ngờ lại gặp ông rồi” 

“Lại sao?” Lúc này người đàn ông đầu trọc mặc vest không điềm tĩnh được rồi, nghe giọng điệu Lý Phàm nói chuyện với Bưu, hình như quan hệ của anh Bưu và anh Lý dường như không tồi. Người đàn ông đầu trọc mặc vest hơi cảm thấy mình xin lỗi Lý Phàm là một sự lựa chọn thông minh. Cuối cùng Bưu lúc này mới ngoảnh đầu nhìn sang người đàn ông đầu trọc mặc vest, nhàn nhạt nói: “Anh Lý này, là bạn của ngài Thiên, tôi kêu anh xin lỗi cậu ấy, anh cũng không tính là thiệt?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK