“Thiệu Dũng, con câm miệng cho ba!”
Ông cụ Cố lớn tiếng quát.
Cố Thiệu Dũng tức đến mặt nhăn mày nhó, có ông cụ Cố đè ép, Cố Thiệu Dũng cũng không thể nói thêm gì nữa.
“Lý Phàm, con và Họa Y đón khách tiếp đi, chúng ta tự đi vào tham quan là được.” Ông cụ Cố nói với vẻ mặt hiền từ.
Lý Phàm nháy mắt ra hiệu với Cố Họa Y, ý bảo Cố Họa Y đưa ông cụ Cố vào.
Cố Họa Y đỡ ông cụ Cố, dẫn Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong vào biệt thự.
Dần dần đến giữa trưa, khách khứa đã đến đông đủ, mọi người bắt đầu ngồi vào trong sân biệt thự, chờ tiệc tân gia bắt đầu.
Mười hai giờ đúng, Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai mặt mày hồng hào đứng ra nói vài câu cảm ơn, sau đó tuyên bố tiệc tân gia bắt đầu.
Từng món ăn ngon mắt được bưng lên bàn, khách khứa đều bị thức ăn ngon miệng hấp dẫn.
Cố Thiệu Huy đưa đũa cho ông cụ Cố: “Ba, hay là ba dọn đến nhà con ở một thời gian đi?”
“Ha ha, tuy nhà của con rất tốt, nhưng xa nhà của mấy ông bạn già ba quá, ba lại thích ở chỗ cũ hơn, nói chuyện với mấy ông bạn già cũng vui hơn nhiều.
Thiệu Huy, con có được một đứa con rể ngoan, Lý Phàm cũng coi như là vừa gặp họa hóa phúc, con cũng có phúc thật đó.”
“Ba, ba tâng bốc Lý Phàm quá rồi, nhưng Lý Phàm cũng có chút tài hoa, đặc biệt là tài vẽ tranh, có thể sánh với những người thời xưa.”
Cố Thiệu Huy vẫn nhịn không được khen ngợi Lý Phàm vài câu, thật sự là kỹ thuật vẽ tranh cao siêu của Lý Phàm lần trước đã làm Cố Thiệu Huy chấn động mạnh.
“Ha ha, còn sánh bằng với người thời xưa, ông nói người thời xưa nào thế? Đừng nói là mấy người thời xưa không biết vẽ tranh đó nha.” Cố Thiệu Dũng nói móc.
Bây giờ Cố Thiệu Dũng không nghe lọt tai bất cứ câu khen ngợi Lý Phàm nào, chỉ cần ai khen Lý Phàm, vậy thì giống như là làm kẻ thù với Cố Thiệu Dũng ông vậy.
Cố Thiệu Huy liếc nhìn Cố Thiệu Dũng, cười tủm tỉm lấy cây quạt xếp ngà voi ra: “Anh cả, đây là cây quạt xếp em vừa có được, mời anh cả xem qua và nhận xét.”
Cố Thiệu Dũng cầm quạt xếp mở ra nhìn, cánh tay đang cầm quạt bắt đầu run nhẹ.
“Cái này, ông tốn bao nhiêu tiền mua cái này? Tôi thấy rất giống hàng thật, chắc là giá rất đắt đúng không.”
“Ha ha, cái này cũng không phải hàng thật gì, bức tranh bên trên là do Lý Phàm vẽ vào mấy năm trước, chắc anh cả không ngờ được đúng không?” Cố Thiệu Huy vô cùng đắc ý nói.
Cố Thiệu Dũng nhíu mày, cúi đầu nhìn kỹ bức tranh trên quạt xếp, sau đó lắc đầu nói: “Không thể nào, đây không thể nào là do Lý Phàm vẽ được!”
“Tôi biết ngay anh cả không tin mà, lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng trên bức tranh còn có ký hiệu ngầm của Lý Phàm, anh cả dùng kính lúp nhìn là biết ngay.”
Cố Thiệu Huy lấy kính lúp đưa cho Cố Thiệu Dũng, chỉ vào cục đá ở một góc bức tranh nói: “Anh cả, anh nhìn kỹ vào nơi này là có thể nhìn thấy tên của Lý Phàm.”
Cố Thiệu Dũng cầm kính lúp nhìn một lúc, giật mình đến mức kính lúp rơi xuống bàn.
“Chuyện này, sao lại, lại thế được.”
“Anh cả, lúc trước chúng ta đều coi thường Lý Phàm rồi, bây giờ ngẫm lại thái độ đối xử với cậu ta lúc trước, tôi lại cảm thấy rất ngượng ngùng.” Cố Thiệu Huy chậm rãi nói.
Cố Thiệu Huy cũng đỏ mặt tía tai, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Ông cụ Cố cũng cầm quạt, châu đầu vào với Cố Thiệu Phong, cùng nhau cẩn thận nhìn xem, mặt hai người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Đúng là không đơn giản mà, không ngờ Lý Phàm lại có tài hoa như thế, lúc trước đúng là xem thường cậu ta rồi.”
“Đúng vậy, bây giờ ngẫm lại thái độ đối xử với cậu ta lúc đầu, hình như cũng không được đúng cho lắm.”
Ông cụ Cố và Cố Thiệu Phong nhìn nhau, trong lòng hai người cũng có chút áy náy.
Cố Họa Y thấy bầu không khí có hơi nặng nề, cười nói: “Ông nội, ông mau ăn thử đi, đây là rau củ xanh sạch từ trong núi đưa đến, mùi vị rất ngon.”
“Ha ha ha, được, vậy ông nội nếm thử ngay, đúng rồi, Lý Phàm đâu rồi? Sao không thấy cậu ta đến đây.”
“Chắc Lý Phàm còn đang đón khách, chúng ta ăn trước đi.” Cố Thiệu Huy mời mọi người.
Người nhà họ Cố bắt đầu động đũa, khen ngợi liên tục về đồ ăn trên bàn.
Lúc này Lý Phàm đang đứng trước cửa, nhìn đồng hồ, đã mở tiệc được hơn mười phút, chắc không còn khách nào đến nữa.
Xoay người vào sân, Lý Phàm đến bàn tiệc chính ngồi xuống, chào hỏi mấy người ông cụ Cố xong, sau đó nâng ly mời rượu xung quanh.
Chờ Lý Phàm uống rượu xong, Cố Họa Y gắp không ít thức ăn trên bàn cho Lý Phàm: “Mau ăn chút lót dạ đi, mới xuất hiện đã uống nhiều rượu như thế làm gì?”
“Không phải hôm nay là ngày vui sao, phải uống nhiều một chút.”
Lý Phàm nói xong cầm đũa ăn, một người phụ bếp phụ trách việc bưng thức ăn nhìn Lý Phàm, sau đó nhanh chân chạy vào bếp.
Sau khi vào bếp, phụ bếp đến bên cạnh bếp trưởng nói: “Lý Phàm ngồi vào bàn ăn uống rồi.”
“Thấy rõ chưa, cậu ta ăn đồ ăn rồi sao?”
“Thấy rất rõ.”
“Vậy là tốt rồi, tôi còn lo cậu ta mãi không chịu ngồi vào bàn ăn cơm, thuốc bỏ trong thức ăn sẽ phát huy tác dụng vào nửa tiếng sau, bây giờ đi liên lạc với thiếu chủ đi.”
Bếp trưởng nói thầm, lấy điện thoại gọi cho Công Tôn Quân.
Công Tôn Quân nhận được điện thoại, vẻ mặt lập tức hưng phấn, nói với Bát Gia ngồi bên cạnh: “Bát Gia, kế hoạch của tôi đã thành công được một nửa, bây giờ phải đi hái trái chín rồi.”
“Chúc cậu mã đáo thành công, tôi ngồi đây chờ tin tốt của cậu.” Bát Gia nhàn nhã nói.
“Sao nào, Bát Gia không đi với tôi sao? Đi xem tôi sỉ nhục Lý Phàm như thế nào.”
“Già rồi, chân cẳng không tốt, tôi ngồi đây chờ là được.”
Công Tôn Quân cười cười, gật đầu nói: “Được, nếu thế tôi đi trước đây, Bát Gia cứ ngồi chờ tin tốt của tôi đi.”
Bát Gia nhìn Công Tôn Quân rời đi, híp mắt suy nghĩ một lúc, sau đó vươn tay lắc lư.
Trợ lý cách đó không xa chạy đến: “Bát Gia, có gì muốn ra lệnh?”
“Chuẩn bị xe, dẫn theo rất nhiều người, mười phút sau chúng ta xuất phát đến biệt thự trên đỉnh núi.” “Vâng.”
Trợ lý lập tức sắp xếp, mắt Bát Gia lóe lên ánh sát lập lòe, nhanh chóng suy nghĩ.
Để Công Tôn Quân đi trước chỉ là một kế hoạch nhỏ của Bát Gia mà thôi, chờ mười phút sau sang đó, tương đương với bộ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng phía sau, đến lúc đó cho dù Công Tôn Quân có thành công hay không, Bát Gia đều sẽ đưa ra sự lựa chọn thích hợp nhất.
“Đúng rồi, lại chuẩn bị thêm một phần quà tặng long trọng nữa, nói không chừng còn cần dùng đến nó.”
“Vâng.”
Trợ lý bận rộn một lúc, sắp xếp xong tất cả những gì Bát Gia đã dặn dò, mười phút đã trôi qua.
Bát Gia đứng lên leo lên xe, đoàn xe từ từ di chuyển, xuất phát đi về phía biệt thự trên núi.
“Chờ lát nữa đến nơi đều phải làm việc theo lệnh của tôi, đừng nói lung tung, cũng đừng có ra tay bậy bạ, truyền mệnh lệnh của tôi đi.