Bọn họ đều rất quen thuộc đạo sĩ già áo trắng đó, đều kinh hãi hô một tiếng, bọn họ cảm thấy rất bất ngờ, không phải sư phụ đang vân du tứ hải sao.
Mọi người đều không thể tin được vào điều này, bọn họ bất giác híp mắt, lạnh lùng nhìn Lý Phàm.
Người đàn ông áo xanh chợt như đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu xuống, nhất thời không biết nên nói cái gì mới phải.
Ông ta không ngờ sư phụ lại xuất hiện vào lúc này.
Nhìn thấy đạo sĩ già áo trắng, Lý Phàm hơi nhíu mày, đạo sĩ già sư phụ của những người này có vẻ che chở đồ đệ của mình, lần này càng không dễ giải quyết rồi.
Nào ngờ, đạo sĩ già áo trắng chợt quay đầu, cười hiền từ: "Thật ngại quá, tôi lơ là trong việc dạy dỗ đồ đệ, khiến bọn chúng tự tiện xuống núi, gây phiền phức cho cậu."
Thấy đạo sĩ già áo trắng dễ nói chuyện như vậy, Lý Phàm cũng không tiện chỉ trích gì, vội vàng xua tay nói: "Không có gì đáng ngại, đây đều là chuyện rất bình thường."
Lúc này, đạo sĩ già áo trắng lạnh lùng nhìn xem người đàn ông áo xanh, nói: "Còn không mau xin lỗi vị tiên sinh này."
Người đàn ông áo xanh biết tính tình của sư phụ, nếu sư phụ không ở đây, ông ta có thể là hầu tử đại vương, nhưng sư phụ đã trở về, ông ta cũng không dám lỗ mãng.
"Thật xin lỗi."
Đạo sĩ ao xanh thở dài, đành phải nghiến răng xin lỗi Lý Phàm.
Dù đối phương xin lỗi rất qua loa, nhưng Lý Phàm cũng không yêu cầu quá nhiều, khẽ gật đầu.
Đạo sĩ áo trắng thản nhiên nói: "Tất cả quay về đạo quán Càn Khôn cho ta, ta đã nói, không cho phép xuống núi, ai bảo các con xuống núi."
Đạo sĩ áo xanh cũng không nói được gì, đối mặt tình huống như vậy, bọn họ đều không thể làm gì.
Lý Phàm thấy may mắn đạo sĩ già áo trắng không hề thiên vị đồ đệ, bằng không, e là anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi Lý Phàm và Tần Tuyết Hàn trở về, ông nội Tần Tuyết Hàn từ trong phòng đi ra, cười nói: "Không hổ kỳ vọng của cậu, chìa khoá đã chế tạo thành công."
Nghe xong, Lý Phàm trong lòng kích động nhận lấy chìa khóa Long Môn.
Bây giờ quan trọng nhất là, phải tìm được kho báu Long Môn, chỉ cần tìm được kho báu Long Môn thì mọi việc đều sẽ được giải quyết.
Lý Phàm biết chắc chắn Long Môn không tha cho mình, nhất là Long Hậu, chắc chắn sẽ không để cho anh tới gần kho báu Long Môn.
Trương Đức Võ chợt mở miệng nói: "Cậu Lý, trước đó lão Long Vương từng có mệnh lệnh, nói chỉ cần ai tìm được chìa khóa Long Môn, đồng thời mở ra kho báu Long Môn thì người đó chính là người thừa kế tương lai."
Nghe vậy, Lý Phàm lập tức cảm thấy vui mừng, đây chính là một cơ hội tốt, chứng minh chuyện này có thể xoay chuyển, Lý Phàm trong lòng vui mừng, không biết có bao nhiêu mong đợi.
Trương Đức Võ lấy làm lạ liếc nhìn Lý Phàm, lúc lâu sau vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông ta không ngờ đến lúc này mà Lý Phàm lại có thể bình tĩnh như thế.
Nếu đổi lại là ông ta, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như đối phương.
Trương Đức Võ không kìm được nói: "Cậu Lý, nhưng muốn gặp được lão Long Vương thì lại không đơn giản."
"Tôi tự có cách."
Lý Phàm đã nghĩ kỹ làm như thế nào liên hệ với lão Long Vương.
Trước kia anh từng có số điện thoại của lão Long Vương, anh bấm dãy số mười mấy số, số này rất đặc biệt.
Sau khi nhận điện thoại, lão Long Vương rất kinh hãi về kết quả này.
Ông ta lập tức cho người đi nghênh đón Lý Phàm.
Lúc này bên ngoài biệt thự Lý Phàm, đậu đủ loại xe sang trọng.
Sau khi cửa xe Lincoln mở ra, một ông lão đi xuống.