Lão tặc Lưu ít nhất cũng hơn năm, sáu mươi tuổi, thế mà ông ta gọi Lý Phàm là ông nội, vậy Lý Phàm há chẳng phải hơn trăm tuổi sao?
Lão tặc Lưu không xấu hổ, Lý Phàm còn ngại mình lớn tuổi quá đấy. Lúc này Lão tặc Lưu mới ý thức được mình gọi sai rồi, nên ông ta mới vội vàng sửa lời: “Cậu Lý dạy phải”
Lúc này học trò của lão tặc Lưu mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nên yếu ớt nói: “Con trộm đồ của bạn gái cậu Lý”
Lão tặc Lưu suýt nữa tức đến hôn mê bất tịch, lá gan này cũng quá lớn rồi, từ sau lần kia, ông ta cũng không dám có mưu đồ đen tối động vào Lý Phàm nữa.
Ai ngờ học trò của ông ta lại định ra tay với người của Lý Phàm. Trêu chọc ai không được, sao cứ phải chọc vào Sát Thần này, đây không phải là tự tìm khổ sao?
Học trò của lão tặc Lưu còn chưa hiểu chuyện gì, nghiêng đầu nói: "Sư phụ, thầy và cậu Lý không phải là bạn tốt sao?” Lão tặc Lưu thật sự muốn tát chết thằng ngu này, đậu má bạn tốt gì chứ, ông ta sợ Lý Phàm còn không kịp đây. “Tôi sao có tư cách trở thành bạn với cậu Lý Phàm chứ” Lão tặc Lưu ho khan một tiếng, tức giận nói: “Cậu còn không mau xin lỗi cậu Lý đi.”
Tên học trò ngu ngốc này ông ta không cần nữa, ông ta chỉ sợ Lý Phàm không chịu bỏ qua cho ông ta, dẫu sao ông ta lo nhất cũng chỉ một điểm này.
Lúc này, học trò của lão tặc Lưu mới thành thật xin lỗi Lý Phàm.
Lão tặc Lưu ngồi trên ghế như ngồi trên bàn chông, không dám nhìn ánh mắt Lý Phàm, mồ hôi lạnh trên trán ông ta không ngừng rơi xuống, cuối cùng ông ta không nhịn được tức giận, vô thức đứng bật dậy. “Cậu Lý, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi xin đi trước” Lão tặc Lưu chỉ muốn chuồn sớm một chút, chắp tay nói với Lý Phàm.
Lý Phàm cũng không ngăn cản, lão tặc Lưu thầm thấy may mắn không thôi, cho là Lý Phàm sẽ không tới gây phiền toái cho ông ta. Nhưng đúng lúc ông ta chuẩn bị mở cửa rời đi, Lý Phàm đột nhiên lên tiếng: “Lão tặc Lưu, hay là ông đi theo tôi đi.”
“Cậu Lý, tôi đã tuổi này rồi, tay chân gầy khô, thật sự không giúp gì được cho cậu” Lão tặc Lưu lại tiếp tục dùng cách giả vờ đáng thương như trước đây. Lý Phàm nghe đến lỗ tai mọc kén rồi, anh lạnh nhạt nhìn lão tặc Lưu: “Ông đừng có nhiều lời vô ích với tôi như vậy, rốt cuộc có theo tôi hay không? Dù sao ông cũng có tài ăn trộm” Anh cảm thấy lão tặc Lưu vẫn còn giá trị lợi dụng, chỉ nguyên tài vặt ăn trộm này, lỡ như một ngày kia có lúc cần dùng đến thì sao. Đây mới là nguyên nhân chính anh muốn giữ lão tặc Lưu lại.
Lão tặc Lưu rơi vào trầm tư, Lý Phàm lại nói: “Nếu như ông không đồng ý, tôi sẽ đưa học trò của ông vào đại lao, trộm nhiều đồ như vậy, không biết phải bao nhiêu năm mới được ra ngoài.”
Lão tặc Lưu giật mình, tựa như bị nắm thóp vậy, ông ta vội vàng nói: “Cậu Lý, thật không dám giấu giếm, nó là cháu tôi, hay là thôi đi.” Lý Phàm nhếch miệng: “Cháu càng tốt”
Anh không thể không bội phục lão tặc Lưu, nhận học trò hay là nhận thân thích, thật đúng là logic. Lão tặc Lưu mới biết mình trúng bẫy của Lý Phàm rồi, ông ta ảo não vỗ đầu mình, biết không qua nổi cửa ải này rồi, không thể là gì khác hơn là nói: “Cậu Lý, tôi đồng ý với cậu” . Mặc dù ông ta rất sợ Lý Phàm, bởi vì hai người họ không chung một con đường, nếu như nghĩ theo hướng khác, ông ta và Lý Phàm chung đường cũng không có gì không tốt.
Đi theo Lý Phàm nguy hiểm rất lớn, nhưng vì cháu ông ta, ông ta chỉ có thể bất chấp tất cả. Lý Phàm rất hài lòng với câu trả lời của lão tặc Lưu, có thể coi như con cáo già này đã đồng ý rồi. Lão tặc Lưu thở dài: “Tôi cũng biết nhận người nhà làm đồ đệ là không được, quả nhiên điều lo lắng nhất vẫn xảy ra” “Bớt ở đây oán trời trách đất đi, đi theo tôi, ông cũng sẽ không thiệt đâu.”
Lão tặc Lưu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trong đầu nghĩ, mặc dù đi theo cậu không chịu thiệt, nhưng dễ toi mạng, nhiều nhân vật lớn đang nhắm vào cậu như vậy, ai dám đi chung đường với cậu?
Lý Phàm có phương thức liên lạc của lão tặc Lưu rồi, nói: “Ông đưa cháu mình về trước đi, sau này tôi sẽ liên lạc với ông sau”
Lúc này, lão tặc Lưu mới dẫn cháu rời đi. Lý Phàm nhìn thời gian, cũng đã qua nửa giờ rồi, theo thói quen đi dạo phố của Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, ít nhất bây giờ vẫn chưa đi dạo xong.
Lý Phàm cũng không ở lại lâu, trở lại tòa nhà trung tâm thương mại, nhưng anh thật sự không tìm được Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, anh không thể làm gì khác là gọi điện thoại cho Cố Họa Y.
Nhưng điện thoại của Cố Họa Y lại trong trạng thái tắt máy. Lý Phàm nhướng mày, chẳng lẽ gặp phải vấn đề gì sao? Anh lại gọi điện thoại cho Trần Hiểu Đồng.
Sau mấy giây chờ đợi, tiếng Trần Hiểu Đồng vang lên từ trong điện thoại. “Anh Lý Phàm, anh trở lại rồi à? “Hai người đang ở đâu, Cố Họa Y đâu?” Lý Phàm nghe ra ngữ khí vội vàng của Trần Hiểu Đồng, điều đầu tiên là hói Cố Họa Y.
“Chúng em đang ở cửa hàng trang sức trên tầng năm, có một cửa hàng bán ngọc phỉ thúy. Anh tới đây trước đi, bên này xảy ra chút chuyện nhỏ”
“Được.” Lý Phàm cảm giác được chuyện không đơn giản, lúc này mới cúp điện thoại, tới đó trước mới là quan trọng nhất.
Trong một cửa hàng trang sức ở tầng năm, một chiếc vòng tay bị vỡ nát trên mặt đất, mọi người đi qua đều không khỏi dừng bước.
“Cô làm vỡ bảo vật trấn tiệm của chúng tôi, đâu chính là vòng tay nhập khẩu từ Myanmar, cô có biết trị giá bao nhiêu tiền không?”
Cô nhân viên quầy bán hàng đau lòng nhìn chiếc vòng tay bị vỡ nát, tức giận chỉ tay về phía Cố Họa Y. Mặc dù vòng tay này rất đắt, nhưng quan trọng là cậu chủ đã nhìn trúng nó.
Lát nữa cậu chủ sẽ tới đây lấy vòng tay phỉ thúy này, nhưng bây giờ đã vỡ nát, nếu cậu chủ trở lại, cô ta nhất định sẽ bị mắng, nói không chừng còn bị trừ lương nữa. “Xin lỗi, vừa rồi tôi trượt tay, vô tình làm vỡ, vòng tay này bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường” Cổ Họa Y không ngừng nói xin lỗi. Vừa rồi, cô thấy vòng tay trong quầy rất đẹp, muốn nhờ nhân viên lấy ra xem, ai ngờ lại vô tình làm vỡ.
Cô nhân viên quái gở nói: “Nói cho cô biết, bao nhiêu tiền cô cũng không bồi thường nổi, đây là vòng tay cậu chủ của chúng tôi đã đặt trước, cậu ấy đã nói với chúng tôi, hôm nay sẽ tự tới lấy vòng tay này, cô bảo tôi phải nói với cậu chủ thế nào đây?” Mọi người không khỏi dễ dàng nghe ra ý của cô nhân viên, hiển nhiên hôm nay chủ nhân của quầy hàng này sẽ tới đây.
Sau khi biết dùng tiền cũng không thể giải quyết được, bọn họ đều nhìn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng bằng ánh mắt đồng tình.
Cố Họa Y lại không ngờ còn có chuyện như vậy, cô trầm mặc mấy giây, lại nói: “Như vậy đi, tôi bồi thường gấp đôi cho cô.” “Hừ, giá gấp đôi tôi cũng bị đuổi, tất cả đều bởi vì cô” Nói xong, nhân viên kia lập tức vung tay tát một cái.